Chương trước
Chương sau
“Selair, ngươi──” Liên Hoa đã có kết quả kiểm nghiệm nhưng vẫn không thể tin được việc diễn ra trước mắt. Vỏ trứng trong cơ thể cậu bé mấy ngày trước còn đang nhanh chóng hình thành, loáng thoáng đã trở nên cứng cáp. Nhưng hiện tại lớp màng này đang mềm đi, bong ra từng mảng, điều này thực làm người ta không tưởng tượng được.
“Liên….. Hoa?”
Selair suy yếu giương mắt, thấy Liên Hoa vẫn đang cúi đầu ngơ ngác nhìn mình, vì thế đưa tay lên kéo đối phương một chút.
“A, không có việc gì.”
Liên Hoa hồi phục lại tinh thần, có chút bối rối thu hồi tầm mắt.
“Ngươi cảm thấy tốt hơn chưa, ta tìm người đưa ngươi về.”
“Kia…. đứa nhỏ……….”
“Đừng nóng vội, chờ một thời gian đã.”
Ánh mắt Selair trong chớp mắt trở nên ảm đạm. Cậu cúi đầu chăm chú nhìn bụng mình trầm tư, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Tiễn Selair về Liên Hoa mới trở lại phòng nghiên cứu trên đỉnh thụ, nơi đó có thiết bị từ phi thuyền và căn cứ đáy biển mang về.
Mở ra thiết bị vi tính, Liên Hoa cẩn thận đặt mẫu máu vào, công tác tiếp theo máy tình sẽ thực hiện, cậu chỉ cần chờ đợi kết quả.
Rất nhanh màn hình biểu hiện đáp án cậu muốn──
“Chu độc?”
Cậu nhớ rõ Arcelor từng nói Selair bị xích vĩ hạt long đâm trúng, như vậy nên trúng độc của bò cạp mới đúng, sao lại là chu độc?
Liên Hoa tỉ mỉ suy nghĩ, Arcelor còn nói qua bọn họ đã bị một con nhện khổng lồ công kích trong thông đạo xuyên qua núi San Carlo. Theo miêu tả của đứa con thì đó hẳn là loài nhện núi Ankara──có lẽ sinh vật chân đốt lớn nhất cũng đáng sợ nhất trên tinh cầu này. Chẳng lẽ lúc đó Selair đã bị trúng chu độc?
Chính là rất kì quái, độc tính của nhện Ankara rất mạnh, cho dù được trị liệu đúng lúc tỉ lệ sống sót cũng rất nhỏ. Arcelor lúc đó cũng không phát hiện Selair trúng chu độc, cũng không giúp cậu bé này trị liệu. Hơn nữa độc tố hiện tại đã hoàn toàn bị ngăn chặn, tuy rằng vẫn còn tồn tại trong máu Selair, nhưng lại hoàn toàn không có ảnh hưởng, thậm chí có thể nói là giúp cậu rất lớn.
Chẳng lẽ Selair có thiên phú bẩm sinh kháng lại độc tố?
──Không, không có khả năng. Liên Hoa lắc đầu phủ nhận ý tưởng này, Selair nhìn thế nào cũng chỉ là một giống cái bình thường, có lẽ, cậu đã ăn thứ gì đó kì lạ, hoặc là……..
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, gương mặt Liên Hoa nhất thời hiện lên rất nhiều cảm xúc. Nếu thật như cậu nghĩ như vậy ‘hắn’ rất có thể còn sống…….
“Drakon, tìm Arcelor tới.”
Liên Hoa vỗ vỗ điểu long khổng lồ bên ngoài phòng, đối phương rống lên một tiếng sau đó vỗ cánh bay xuống cổ thụ.
Chỉ chốc lát sau, ưng nhân vội vàng chạy vào nhà gỗ trên đỉnh thụ.
“Arcelor, ta có chuyện muốn hỏi.”
Liên Hoa nghiêm túc kéo tiểu ưng qua, Arcelor lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thầm cầu nguyện không phải mình lại làm sai cái gì đi?
“Ngươi nói lúc gặp Selair, cậu ta đã trúng độc của xích vĩ hạt long. Như vậy trước đó Đề Khắc Tư có làm gì không?”
“Hình như……… Đề Khắc Tư nói hắn có cho Selair uống máu mình.”
“Sao vậy?”
Arcelor lén quan sát sắc mặt Liên Hoa, hay là máu Đề Khắc Tư có vấn đề gì? Cậu nghe Ngang nói, mãnh sư chưa bao giờ sợ trùng độc, độc xà v….v….. vì thế Đề Khắc Tư không còn cách nào chỉ có thể cho Selair uống máu mình, sự thật chứng minh nó ít nhiều gì cũng có tác dụng, nếu không Selair căn bản không thể chờ tới lúc mình tới.
“Selair, trong cơ thể cậu ta có một phần chu độc.”
“Cậu ta trúng độc?!” Arcelor vừa nghe thấy lập tức nhảy dựng.
“Gấp cái gì, đây không hẳn là chuyện xấu.”
“Cái gì……..” Arcelor hoang mang nhìn Liên Hoa, cậu sắp hồ đồ rồi, trúng độc sao lại là chuyện tốt a?
“Để ta cho ngươi xem một vài tri thức thông dụng.”
Liên Hoa ngoắc Arcelor ngồi xuống.
“Loài nhện khi đi săn sẽ dùng độc tố để làm con mồi hôn mê, co quắp lại, sau đó sẽ chậm rãi tử vong, cơ thể cũng dần dần biến thành chất lỏng, sau đó nó sẽ hút lấy chất lỏng này.”
“Vậy, vậy Selair chẳng phải──”
“Đừng lo, cậu ta không có việc gì.” Liên Hoa trầm tư một hồi nói: “Độc tố trong cơ thể cậu ta đã bị ức chế, hơn nữa còn có tác dụng lên lớp màng trứng của mãnh sư.” Hơn nữa không những mềm đi, độc tố còn có tác dụng ăn mòn nó gần như không còn sót nữa.
“Cái gì, làm sao lại……..” Arcelor vẫn có chút nhức đầu, bất quá nghe được Selair không sao cậu cũng an tâm. Sớm biết vậy cậu đã học hỏi thêm một chút, Liên Hoa nói cái gì mà ‘màng trứng’ a, ‘dịch tiêu hóa’, cậu nghe không hiểu gì cả.
“Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm.” Liên Hoa thở dài, từ sau khi đảo nhân ngư đạt được hiệp nghị với Khải Ân, trừ phi gặp chuyện tất yếu nếu không cậu sẽ không sử dụng những tri thức mình nắm giữ, hơn nữa cũng không truyền thụ lại cho con cháu.
Vận mệnh của thú nhân, nên để bọn họ tự sáng tạo.
“Ta tạm thời để Selair giữ lại đứa nhỏ, khoảng thời gian này ngươi nên tới xem cậu ta nhiều một chút.”
Liên Hoa suy nghĩ một hồi nói với Arcelor: “Ta nghĩ cơ thể Selair không bị chu độc ảnh hưởng mấu chốt chính là máu Đề Khắc Tư. Nếu như vậy thì Đề Khắc Tư rất có khả năng còn sống.”
Arcelor kinh ngạc nhìn biểu tình nghiêm túc của Liên Hoa, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Đề Khắc Tư……. không chết?” Cậu không biết mình nên buồn hay vui.
Nói thật, những gì xảy ra trong hang động hắc ám đó cho đến nay vẫn là ác mộng của cậu, đến giờ cậu vẫn không thể quên được tiếng rống bi thương cuối cùng của mãnh sư.
Đề Khắc Tư trả giá sinh mệnh mình để cứu Selair……
Arcelor chăm chú nhìn bầu trời trong xanh không lên tiếng. Cậu thật sự kính nể Đề Khắc Tư, nhưng những phương diện khác cậu thực sự sợ hãi Đề Khắc Tư còn sống, cậu không muốn kéo cả bộ lạc vào mối ân oán với mãnh sư.
“Cho dù còn sống, hắn cũng trốn không được hang động đó.” Arcelor cúi đầu, thì thào: “Nơi đó khắp nơi đều là nhện, cho dù lúc ấy không chết cũng không có cơ hội trốn thoát.”
“Có lẽ, bất quá ta cảm thấy khả năng hắn còn sống rất lớn.”
Liên Hoa khẽ mỉm cười, nghĩ tới trước đây định kéo tiểu ưng vào lòng bất quá hiện tại Arcelor đã cao hơn cậu một cái đầu, Liên Hoa đành từ bỏ, sửa thành vỗ vỗ vai tiểu ưng.
“Ta biết ngươi đang lo lắng gì, ba ba ngươi cùng tộc nhân có thể ứng phó.”
Liên Hoa cười tủm tỉm nhìn Arcelor kiên cường, trong lòng sinh ra một cảm giác tự hào. Đứa con thật sự đã trưởng thành, có suy nghĩ của mình, cũng toàn tâm toàn ý lo lắng cho bộ tộc.
“Ta biết ngươi chán ghét mãnh sư, nhưng đối với Selair và đứa nhỏ trong bụng cậu ta, không có Đề Khắc Tư thì khoảng thời gian này thực sự khó khăn.”
“Cậu ta có thể ở lại bộ lạc chúng ta!” Arcelor nhịn không được lớn tiếng phản bác: “Huống chi Selair cũng không muốn đứa nhỏ đó.”
“Đây cũng là vấn đề ta muốn nói.” Liên Hoa thở dài, có chút bất lực cũng có chút vui sướng: “Đứa nhỏ trong bụng Selair chỉ sợ không bỏ được.”
“Không bỏ được? Sao lại như vậy……….”
Arcelor nhíu mi.
“Ta định giới thiệu Selair cho Tát Khắc Duy.” Một người không tồi, nhưng có một tiểu mãnh sư thì e là──
“Ta còn tưởng ngươi nói ngươi sẽ chăm sóc cho cậu ta.” Liên Hoa bật cười trêu ghẹo tiểu ưng: “Thú nhân thực sự rất coi trọng huyết thống, ấu thú tốt nhất nên được ba ba che chở. Ưng tộc chúng ta không phức tạp như các chủng tộc thú nhân, nhưng mà ấu thú mãnh sư thì khác. Không có Đề Khắc Tư, Selair nhất định rất vất vả.”
“Ngươi làm sao biết Selair có nguyện ý cùng Đề Khắc Tư chăm sóc đứa nhỏ?” Arcelor không khỏi thì thầm, theo cậu thì Selair không thích đứa nhỏ kia.
“Ngươi không rõ, chờ ngươi………” Liên Hoa ngừng lại, vội vàng lắc đầu cười nói: “Ta đang nói gì cứ, ngươi thế nào…… khoảng thời gian này ngươi cứ tới chơi với Selair nhiều một chút, cậu ta tín nhiệm ngươi.”
“Tâm tình của cậu ta quá u buồn, như vậy đối với cậu ta lẫn đứa nhỏ đều không tốt.”
“Ta biết, ta sẽ cố làm cậu ta vui vẻ lên.”
Arcelor cười hì hì, về việc chọc người thì hắn rất tự tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.