Selair dừng lại, nhìn ngọn núi cao lớn trước mắt có chút thất thần. Từng gợn mây mù nối tiếp kéo dài trên đỉnh núi cứ như sắp chạm tới cuối thế giới.
“Chúng ta phải vượt qua ngọn núi này, bộ lạc ưng nhân ở ngay bên đầu kia của ngọn núi.”
“Bộ lạc của Arcelor……” Selair ngửa đầu, bàn tay bé xíu níu chặt góc áo ưng nhân: “Là dạng gì? Nhất định rất đẹp đi!”
“Ưng tộc xây dựng trên bộ cổ thụ, đến đó ngươi sẽ biết.” Arcelor mỉm cười, sủng nịch xoa đầu Selair.
“Mụ mụ của ta là y sư của bộ lạc, rất lợi hại nga! Có mụ mụ, ngươi nhất định có thể bình an sinh đứa con──”
Phát giác ra mình nói sai rồi, Arcelor lập tức ngừng lại nhưng đã quá muộn.
Selair cắn môi, vẻ mặt phức tạp nhìn bụng mình. Thống khổ, khuất nhục, không cam lòng, phẫn hận….. đủ loại cảm xúc đan xen trong mắt thiếu niên.
Đột nhiên thiếu niên nâng tay lên hung hăng đấm xuống bụng mình.
“Selair!” Arcelor kinh hô đúng lúc cản lại: “Đừng như vậy, đứa nhỏ vô tội.”
“Vô tội……..” Selair ôm chặt bụng mình, mười ngón tay bấu sâu vào da thịt: “Đứa nhỏ vô tội………. vậy ta thì sao, tộc nhân của ta thì sao! Ta hận Đề Khắc Tư, cũng hận đứa nhỏ này!”
“Ta không muốn sinh nó.”
“Arcelor.” Selair đau khổ cầu xin: “Ngươi giúp ta đi, xin y sư bộ lạc ngươi bỏ đứa nhỏ này đi!”
“Ngươi sợ sau này không thể sinh đứa nhỏ ra sao?” Arcelor mỉm cười an ủi: “Đừng lo lắng, ta tin mụ mụ nhất định có biện pháp.”
“Không phải.” Selair lắc đầu, ánh mắt kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540033/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.