Hoàng hôn buông xuống, cùng với một trận cuồng phong gào thét, mãnh sư khổng lồ quay về sào huyệt của mình.
Selair như bình thường đang trốn trong một góc, lòng bàn tay sớm đã đổ đầy mồ hôi. Cậu bé trộm nhìn Đề Khắc Tư, đối phương như bình thường đang nhóm lửa nướng con mồi.
Selair khẩn trương túm chặt tấm lông thú đang che phủ hơn nửa người mình. Cậu hơi cúi đầu, bàn tay túm chặt một ống trúc nhỏ, bên trong là một loại chất lỏng màu lam.
Đây là lúc Đề Khắc Tư không có ở đây, ưng nhân tóc đỏ kia đã giao cho cậu. Cậu vẫn nhớ rõ lời ưng nói lúc đó: “Nghĩ cách đổ chất lỏng này vào thức ăn của Đề Khắc Tư.”
Làm như vậy, thật sự có thể giúp cậu thoát khỏi nơi này sao……
“Lại đây.”
Nghe thấy âm thanh của thú nhân, Selair giật mình suýt chút nữa làm đổ ống trúc trong tay. Cậu cố gắng khống chế tình tự khẩn trương của mình, giả bộ như bình thường, đứng dậy đi về phía thú nhân.
“Hôm nay có khó chịu không?”
Không kiên nhẫn với động tác lề mề của đối phương, Đề Khắc Tư ôm lấy Selair kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng ngửi hương vị bên gáy cổ cậu, như dã thú đang xác nhận lãnh địa của mình.
“Có cảm thấy khó chịu không?” Thú nhân mạnh mẽ nâng Selair lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng đối phương, động tác cẩn thận vô cùng ôn nhu.
Cánh môi mỏng của hắn nhẹ nhàng ma xát khóe miệng thiếu niên, đôi mắt màu vàng lóe lên nhu tình hiếm thấy.
Đáng tiếc Selair không hề thấy những điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540032/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.