🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Fazio vỗ cánh sửng sờ giữa không trung, hai nhóc con trong ngực đã sớm nháo rung trời.
“Trở về, ta muốn về──”
“Y nha nha!”
“Mau bay về đi! Ô ô…..ca ca, ca ca, mọi người………..”
“Nha nha, y nha!”
“Câm miệng hết cho ta!”
Fazio nhức đầu rống một tiếng, hai bé con rong lòng ngực đồng thời run rẩy, ngước đôi mắt to ngập nước mang theo tia đáng thương hề hề nhìn Fazio.
“…………”
“Đáng giận! Quay lại còn không được sao!”
Chịu không nỗi một lớn một nhỏ giương mắt nhìn chằm chằm mình, Fazio cắn răng quay đầu bay về hải đảo.
Trên đảo hoàn toàn trống rỗng, mọi người cùng đám sinh vật biển hoàn toàn biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện……….
Fazio ở đứng trên hải đảo nhìn về phía mặt biển bình ổn ở phía xa. Ưng nhân rất mẫn cảm với sự biến đổi của các dòng khí. Theo tình hình này, phỏng chừng trên biển rất nhanh sẽ có gió lốc ập tới, bất quá lúc nãy rõ ràng là trời quang mây tạnh, chỉ chốc lát đã……chẳng lẽ có quan hệ tới quầng sáng kia?
Fazio lắc đầu: quên đi, tìm nơi tránh gió trước rồi tính sau.
“Đừng khóc, gần đây có sơn động không?”
Fazio mở miệng hỏi, nhìn Ưu ở bên cạnh không ngừng nức nở khóc vừa gọi ‘ca ca’. Không biết vì sao, trong lòng hắn dâng lên một luồng hỏa, làm thế nào cũng không dập tắt được.
Ưu nâng đôi mắt đã sưng bụp đỏ au, mờ mịt nhìn Fazio, gương mặt còn dấu hai dòng nước mắt. Fazio thấp giọng mắng một câu, hỏi cậu ta không bằng tự mình đi tìm.
Hắn thô lỗ ôm chầm lấy Ưu, bàn tay to lau lau vệt nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Khóc cái gì, ca ca cùng tộc nhân của ngươi nhất định chưa có chết.”
Một lớn một nhỏ đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Fazio, làm ưng nhân không được tự nhiên quay đầu đi.
“Ta nói không chết chính là không chết!” Fazio càu nhàu hừ mạnh một tiếng, lần thứ hai ôm lấy hai bé con: “Gió lốc sắp tới rồi, chúng ta phải tìm nơi tránh đã.”
Ưu vốn nói mình trốn dưới đáy biển là được, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Fazio, dẩu mỏ không nói gì. Ai bảo ngươi khi dễ ta, cho ngươi mệt chết!
Địa hình hải đảo cũng khá đơn giản, Fazio ở trên cao quan sát không xót gì. Bay một vòng, hắn vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để tránh né. Mắt thấy gió lốc đã sắp cuốn tới, mây đen cuồn cuộn ở phía chân trời, không trung không ngừng có tia chớp xẹt qua.
Cuồng phong cùng những hạt mưa nặng nề trong khoảnh khắc ập tới. Hạt mưa lạnh như băng đánh vào người, Ưu cùng tiểu nhân ngư run lẩy bẩy. Fazio thấy vậy vội vàng tìm kiếm một hang động nhỏ nằm ở phía tây hải đảo.
Nhân ngư trời sinh nhiệt độ cơ thể đã rất thấp, hơn nữa theo nhiệt độ không khí còn giảm mạnh hơn. Ưu ở một bên không ngừng run rẩy vừa bắt đầu hối hận, ai bảo mình cậy mạnh cơ chứ, bây giờ cho dù không bị gió bão cuốn đi cũng sắp bị đông chết rồi! Cậu ôm chặt tiểu nhân ngư vào lòng, bé con này cũng sắp bị đông lạnh mất rồi.
“Ở lại đây, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Ưu nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Fazio vừa nói xong liền vội vàng xông ra màn mưa.
Nhìn thân ảnh lay động của hắn trong cơn bão, nội tâm Ưu dâng lên một trận lo lắng. Cậu rõ ràng rất chán ghét ưng nhân này, vì cái gì, vì cái gì lại còn lo lắng cho hắn……..
Lo lắng một hồi lâu mới nhìn thấy Fazio lảo đảo bay trở về. Ưu lập tức quay mặt đi, nhưng trong lòng cũng thầm thở phào một hơi. Đôi cánh của Fazio gần như ướt sũng, lông chim dính bết vào một chỗ, nhìn rất chật vật. Hắn buông số nhánh cây cẩn thận che chắn trong lòng xuống, lấy đá ra bắt đầu nhóm lửa……..
Ngoài động bão táp vẫn không ngừng, trong động lại vô cùng ấm áp, ngọn lửa không ngừng nhảy nhót. Tiểu nhân ngư khóc mệt, sớm đã dựa vào lòng Ưu nặng nề ngủ. Thân hình cao lớn của Fazio hệt như tượng đá, không chút nhúc nhích chắn ngay cửa động, cản lại gió lớn cùng mưa tạt……giọt mưa không ngừng chảy theo cằm hắn nhiễu xuống đất. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, tựa hồ không hề quan tâm tới cơn mưa không ngừng quất lên người.
Ưu trộm liếc nhìn Fazio, cẩn thận quan sát hắn: bộ dáng tuấn dật, bả vai rộng lớn, lồng ngực dày rộng, đôi chân thon dài rắn chắc. Ngũ quan anh tuấn, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên phá hủy hình tượng chững chạc bình ổn vốn có, tăng thêm một phần hương vị nguy hiểm……
Fazio cứ như vậy nhắm mắt mím môi, không chút nhúc nhích ngồi ngay cửa động, làm tận trái tim Ưu bắt đầu dâng lên một cảm giác khác thường. Từ ngày bất ngờ bị hắn túm được từ dòng sông Hoàng Hà tới giờ, so với ở bên người ca ca còn làm cậu an tâm hơn……thực sự, rất kì lạ………
Nhịn không được cơn mệt mỏi ập tới, Ưu dụi dụi mắt, lông mi khẽ khép lại chậm rãi ngủ. Fazio lúc này đột nhiên mở đôi ngươi xám tro, đồng tử lóe lên tia lửa diễm lệ, giống như được thắp sáng.
Ánh mắt sắc bén, nương theo ánh lửa bập bùng không hề chớp mắt dừng lại trên người Ưu, lóe ra quang mang mơ hồ…….
Hôm sau, bão táp đã qua đi, Fazio mang theo Ưu cùng cá nhỏ về bãi biển.
Ưu ngồi trên bờ biển không nói tiếng nào, tùy ý để sóng biển vuốt ve đuôi mình. Một chút dấu vết của tộc nhân lưu lại cũng bị cơn bão tối qua cuốn trôi, thật giống như……..vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa.
“Chúng ta phải mau chóng rời khỏi hải đảo.” Fazio nhìn mặt biển xanh biếc phía xa, lo lắng chủ đảo sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ có hành động tiếp theo.
“Ta không……..”
“Đừng tùy hứng.” Fazio cau mày, kéo Ưu lên: “Theo ta đi!”
Ưu gạt tay Fazio, quay mặt đi chỗ khác, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi lúc ấy vì cái gì lại muốn dẫn ta theo………”
Cậu nhìn về phía biển cả bao la, âm thanh mang theo chút run rẩy: “Vì cái gì lại muốn dẫn ta rời đi? Nếu không phải vì ngươi………ta sẽ không tách khỏi ca ca, sẽ không tách khỏi mọi người…….hiện tại bọn họ đã biến mất…….ta phải đi đâu tìm bọn họ đây………”
“Như vậy, ngươi muốn ở lại đảo chờ chết?” Fazio siết chặt nắm tay, cắn răng nhịn xuống xúc động muốn đánh người.
“Chết thì thế nào?” Ưu căm giận đưa tay gạt nước mắt: “Ở cùng với ca ca và mọi người, cho dù chết ta cũng không sợ!”
“Ngươi.” Fazio kéo Ưu tới trước mặt, đôi mắt xám tro hung hăng trừng cậu: “Ta sẽ không để ngươi như ý, ngươi chỉ có thể đứng bên người ta! Từ một khắc ta bắt được ngươi, ngươi đã là của ta! Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi ta!”
Ưu cắn môi, không chút sợ hãi nhìn thẳng Fazio. Ngay lúc hai người lớn đang mắt to trừng mắt nhỏ, trên bờ biển chợt vang lên tiếng kinh hô của tiểu nhân ngư──
“Cục cưng!” Ưu kinh hãi, đẩy Fazio ra kích động lao xuống biển, chỉ thấy tiểu nhân ngư trên mặt biển giãy dụa chìm nổi, như đang cố gắng lôi kéo cái gì đó.
Fazio lập tức chạy qua, kéo tiểu nhân ngư cùng vật kia về bờ.
Đó là một nhân ngư bị thương, trên lưng che kín miệng vết thương dữ tợn, cơ thể người này dường như được phủ lên một lớp màng trong suốt. Cái đuôi như đuôi cá mập, có màu xanh biếc, nhìn qua thực quen mắt, giống như bộ dáng của Y sau khi biến hóa.
“Tạp, Tạp──”
Tiểu nhân ngư lắc lắc nhân ngư bị trọng thương, thút thít khóc.
“Cục cưng, ngươi biết người này?”
Tiểu nhân ngư gật gật đầu, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn cầu xin nhìn Ưu cùng Fazio.
“Chẳng lẽ…….” Ưu cùng Fazio nhìn nhau: “Là người bắt cục cưng đi, Tạp Tu?”
“Tạp, Tạp──”
Tiểu nhân ngư vội vàng dùng cái đuôi cọ Tạp Tu, bàn tay nhỏ bé lay động cánh tay anh.
“Cục cưng ngoan, đừng quấy rầy anh ta.” Ưu ôm lấy tiểu nhân ngư rời khỏi người Tạp Tu.
Lớp màng trong suốt bao trùm trên cơ thể nhân ngư nhẹ nhàng lay động, cơ thể dày đặt vết thương của Tạp Tu đang hồi phục với tốc độ kinh người.
“Đây là………” Fazio kinh ngạc nhìn nhân ngư hôn mê. Hắn nghe Huân nói bộ tộc nhân ngư có năng lực tự chữa trị rất mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Hắn không khỏi nhíu mi, không ngờ bọn họ lại lợi hại như vậy, nếu không phải nhờ đạo bạch quang kia, Khải Ân cùng mọi người trực tiếp đối kháng với đám nhân ngư đúng là dữ nhiều lành ít.
Bất quá──trong mắt Fazio hiện lên một tia sát ý. Nếu đây là tên bắt tiểu nhân ngư đi thì đó chính là địch nhân của bọn họ. Tên nhân ngư này còn chưa tỉnh lại, đúng là cơ hội tốt để giết hắn!
“Fazio! Ngươi muốn làm gì?”
Thấy động tác của Fazio, Ưu chấn kinh lập tức nhào tới cản trước mặt hắn.
“Tránh ra!”
“Không! Ngươi không thể làm vậy.”
“Hắn là địch nhân, sao ngươi phải cứu hắn?”
“Ta………..” Ưu nhất thời đuối lí. Đúng vậy, đúng là vì Tạp Tu nên mọi chuyện bất hạnh mới ập tới. Chính là hiện tại Tạp Tu bị thương nặng như vậy, xem thái độ cục cưng thì bé cũng không hi vọng bọn họ tổn thương Tạp Tu……
“Nha nha──” Cục cưng nhìn thấy động tác của Fazio, lập tức hiểu hắn muốn làm gì. Kinh hô một tiếng bổ nhào tới bên người Tạp Tu.
Tiếng ồn ầm ĩ làm Fazio thực sự mất kiên nhẫn, hắn túm lấy cục cưng ném vào lòng Ưu. Đồng thời lợi trảo nháy mắt hóa thú ngoan độc vung về phía Tạp Tu!
“Fazio!”
Cùng lúc với tiếng kinh hô của Ưu, lợi trảo của ưng nhân bị chụp lại giữa không trung. Tạp Tu đột nhiên mở mắt, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Fazio.
Không khí thoáng chốc trở nên khẩn trương, hoa văn thú nhân trên người Fazio nhanh chóng lưu chuyển, chiếc đuôi của Tạp Tu cũng bắt đầu biến hóa, trước mắt đã thấy trận chiến giữa hai người sắp bùng nổ──
“Y nha~” Tiểu nhân ngư không hề cảm nhận được ác khí mãnh liệt giữa hai người, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mỉm cười vô cùng sung sướng.
“Bé con!” Tạp Tu kinh hỉ tiếp được cục cưng, hàn băng trên gương mặt nhanh chóng thoái lui, lộ ra nụ cười vui sướng. Trong khoảnh khắc anh cũng quên đi sự tồn tại của Fazio, nâng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đuôi của tiểu nhân ngư, chọc bé con cười khanh khách không ngừng, thoải mái quẫy quẫy cái đuôi.
“Này!”
Fazio hạ tay xuống, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Tạp Tu. Cư nhiên không thèm đếm xỉa tới hắn! Rốt cuộc có đánh nữa không a?
“Nơi này là đảo của Huân sao?”
Tạp Tu cũng không để ý tới Fazio, anh liếc mắt một vòng đánh giá tiểu đảo mình dạt tới, kinh ngạc phát hiện không có nhân ngư nào: “Sao chỉ có mấy người ở đây?”
“Ca ca, bọn họ…….” Nghĩ tới ca ca cùng tộc nhân hiện tại không biết đang ở nơi nào, hốc mắt Ưu lại cay xè, nửa ngày không nói nên lời.
“Ca ca? Ngươi là em trai Huân?” Tạp Tư giương mắt đánh giá Ưu, lại bị gương mặt tràn ngập địch ý của Fazio chắn ngang.
“Này! Ngươi tới đây có mục đích gì, mau nói đi.”
Đối mặt với chất vấn của Fazio, Tạp Tu khép mắt lại, tự giễu nhếch môi. Mục đích của anh? Thực buồn cười, đó chỉ là mơ tưởng của anh, vốn tưởng rằng tốt cho cả hai bên. Nhưng thực tế lại làm tổn thương những người mình yêu thương nhất. Nói cái gì mà đều là vì bộ tộc, thực sự là vì nhân ngư sao?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh không thể không suy nghĩ lại, cứ nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của Felix thật sự có chính xác không?
“Tạp?” Cảm nhận được nỗi lòng hỗn loạn của Tạp Tu, cục cưng lo lắng ngẩng đầu, đôi mắt khẩn trương nhìn anh.
“Bé con, lo lắng cho ta sao?” Tạp Tu mỉm cười véo cái mũi cục cưng, trong lòng cảm thấy may mắn. Bé con này không có việc gì, thật sự tốt quá.
“Ngươi! Có nghe ta hỏi hay không hả?” Thái độ lãnh đạm của Tạp Tu rốt cuộc chọc giận Fazio: “Chủ đảo phái ngươi tới có mục đích gì?” Lửa giận trong lòng hắn không có chỗ phát tiết, vung quyền về phía mặt Tạp Tu.
Tạp Tu nghiêng đầu tránh né, hung hiểm thoát khỏi công kích của ưng nhân: “Nghe này, ta không phải do chủ đảo phái tới! Mau nói cho ta biết trên đảo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Fazio trả lời là một tiếng rít gào phát ra từ cổ họng, tiếp tục vung quyền tấn công Tạp Tu.
“Đáng giận!” Tạp Tu thấp giọng mắt một tiếng, bị ép phải phản kích. Động tác kịch liệt làm miệng vết thương trên người anh lại bắt đầu tét ra, đau đớn làm anh hít một ngụm khí lạnh, đồng thời còn phải bảo vệ bé con đang sợ hãi trong lòng ngực mình.
Cục cưng sợ hãi không dám nhúc nhích, bàn tay bé xíu ôm chặt Tạp Tu. Bé không rõ Fazio vì cái gì tức giận như vậy, đột nhiên đánh nhau với Tạp Tu.
“Chết tiệt, mau dừng tay, nghe ta nói!”
“Muốn ta dừng tay? Không dễ dàng như vậy!” Đôi ngươi xám to lóe lên quang mang nguy hiểm. Cánh môi Fazio nhếch lên, bày ra biểu tình tươi cười vô cùng dữ tợn, bàn tay siết chặt phát ra tiếng răng rắc: “Đều vì ngươi mà xảy ra nhiều chuyện như vậy! Dừng tay sao? Được, chờ ta đánh đủ sẽ dừng!”
“Ngươi!” Tạp Tu tức giận cắn răng, trong lòng thầm mắng Fazio là kẻ điên, có chút cố sức chống đỡ cú đấm hung ác của Fazio.
“Fazio!”
Đối mặt với ưng nhân đang đỏ mắt tức giận, Ưu vừa vội vừa giận, không chút nghĩ ngợi vung cái đuôi, hất một ngụm nước biển tát lên mặt Fazio.
Nước biển lạnh lẽo xối nước ưng nhân từ đầu tới chân. Fazio lau mặt, kiềm chế sát ý muốn giết người, hít thật sâu trong lòng thầm đếm từ 1 đến 10, còn chưa đếm xong đã bị Ưu vung đuôi quật một phát nhào xuống biển……
“Ngươi làm gì──”
Fazio chật vật ngoi lên, còn chưa kịp rít gào hết câu đã bị Ưu vung nắm tay đánh tới.
“Ngươi, tên hỗn đản này, hỗn đản, hỗn đản!”
Ưu cùng lúc sử dụng tay và đuôi, như đang phát tiết sống chết đánh cái tên ưng nhân đáng giận này. Bây giờ là lúc nào rồi! Ca ca cùng mọi người tung tích không rõ, tên hỗn đản này còn gây chuyện! Đáng giận, đáng giận! Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Fazio bất ngờ không kịp phòng bị, trên mặt, trên người đã bị Ưu đánh trúng vài cái. Hắn nổi giận gầm một tiếng, dễ dàng chế trụ hai tay Ưu, bàn tay to giữ chặt vai cậu.
“Ngươi con mẹ nó phát điên cái gì?” Fazio quát, gương mặt tuấn tú dự tợn áp sát mặt Ưu, đôi mắt đỏ ngầu dường như sắp phun hỏa. Lòng bàn tay truyền tới cơn run rẩy khe khẽ của Ưu, Fazio chậc một tiếng. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Ưu, phẫn hận đen xen ủy khuất trừng mình.
Nhìn thấy ánh mắt này, Fazio cương cứng một chút, trái tim như bị cái gì đó bóp chặt. Hắn chậm rãi thả lỏng tay, tiếp theo chống đỡ Ưu điên cuồng đánh vào ngực mình. Fazio không nhúc nhích, tùy ý móng tay sắc nhọn của nhân ngư lưu lại vài đạo vết thương trên người mình.
Ưu vừa khóc vừa đánh một hồi liền đuối sức…. mệt mỏi ngã vào lòng ngực Fazio, bàn tay nhỏ bé không còn chút sức lực vẫn đánh không ngừng.
“Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi……..”
Ưu rầu rĩ mở miệng, Fazio bĩu môi, khinh thường nghe lời cậu nói.
“Ngươi cứ như vậy, cho nên ta mới ghét ngươi nhất!”
Ưu trừng mắt căm giận lườm Fazio, sau đó xoay người đi về phía Tạp Tu cùng cục cưng. Lúc nào cũng là bộ dáng chết tiệt kia, thái độ cứ khinh khỉnh, gương mặt thì cứ lộ ra vẻ châm biếm, ta trong mắt ngươi buồn cười như vậy sao? Tính tình thì táo bạo, chỉ cần thấy ai không vừa mắt, không chút nghĩ ngợi đã muốn ra tay! Ta mới không thèm để ý hắn, mới không thèm!
Ưu dùng sức dụi mắt, cậu mới không thèm vì ưng nhân đáng ghét kia mà buồn bực. Cậu ghét, ghét Fazio nhất!
Trở lại bên người cục cưng, Ưu bày ra nụ cười tỏ ý ‘ta không sao’ với cục cưng. Cậu hít sâu một hơi, kể lại sự tình cho Tạp Tu.
“Ngươi nói xuất hiện một quầng sáng, sau đó mọi người trên đảo liền biến mất?” Nghe thấy chuyện này, ngay cả Tạp Tu cũng ngây ngốc hoảng sợ: “Chẳng lẽ là Felix?” Anh khó hiểu, Felix rõ ràng đã phái động vật biển từ đảo chủ tới, vì cái gì còn phải làm vậy?
Nghe thấy tên Felix, cục cưng sợ run cả người, nép sát vào lòng Tạp Tu. Bé nhớ rõ nhân ngư xinh đẹp lại vô cùng hung ác kia, còn có ánh mắt lạnh băng của hắn, rất đáng sợ!
“Felix……chính là người mà ca ca nói, chủ đảo cao cao tối thượng, là thủ lĩnh của nhân ngư?”
Ưu chưa từng gặp qua Felix nhưng cũng không có hảo cảm với người này. Cậu từng nghe tộc nhân nói tộc trưởng cũ vì nghe theo mệnh lệnh của Felix mà kiên quyết bắt ca ca tách biệt với Mosa, làm ca ca thống khổ rất nhiều năm!
Người tổn thương ca ca, cho dù là thủ lĩnh nhân ngư, cậu tuyệt đối cũng không tha thứ!
Huống chi cậu cũng gặp qua rất nhiều tộc nhân cũng bị bắt phải xa cách với người mình yêu, trên gương mặt đã không còn nụ cười……..
Felix, nếu ngươi là thủ lĩnh nhân ngư, vì sao ngươi bắt tộc nhân của mình phải chịu đựng nỗi thống khổ này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.