“Ô?” Cục cưng tò mò nhìn bộ dáng hiện tại của mình, nâng móng vuốt bé xíu gãi gãi Khải Ân.
Khải Ân cũng không biết nên làm gì bây giờ, chân tay luống cuống nhìn về phía Tây Thụy Tư.
Tây Thụy Tư từ khiếp sợ khôi phục lại tinh thần bình tĩnh như thường từ trong tay Khải Ân tiếp nhận cục cưng, nhìn bé con trong tay không ngừng làm nũng là phe phẩy chiếc đuôi ngắn cũn rốt cuộc không thể áp chế tâm tình kích động của mình. Y giơ cục cưng lên cao qua đầu để tất cả mọi người nhìn rõ tiểu thú sau khi biến thân, như chúa tể muôn loài gầm lớn một tiếng. Các tộc nhân cũng vô cùng kích động, vung tay hoang hô, không khí vui sướng cuốn lấy tất cả mọi người. Khóe mắt ai tát có chút ướt át, đã bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên ông cảm nhận được hi vọng rõ ràng của bộ lạc…….
Cục cưng lần đầu tiên tiếp nhận nhiều tiếng hoan hô của nhiều người như vậy, lúc đầu có chút không biết làm sao, nhưng chậm rãi dòng máu thú vương ngạo mạn thống trị thiên hạ dần thay thế bất an cùng mê mang. Cục cưng ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt mọi người dồn vào mình, thậm chí sau tiếng rống kích động của Tây Thụy Tư cũng bắt chước gào theo. Chỉ tiếc tuổi cục cưng còn nhỏ, học không đến nơi đến chốn chỉ có thể phát ra âm thanh cao thấp không đồng đều, cứ ‘ô ô’ không ra ngô ra khoai gì cả.
Khải Ân ‘phốc xích’ bật cười, các tộc nhân cũng nhịn không được cười ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1539955/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.