Tây Thụy Tư ngẩng đầu nhìn sắc trời, bọn họ sẽ trở về trước trời tối. Trong chớp mắt một cự thú uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt Khải Ân và cục cưng.
“A —— a ——”
Bé con kêu to, hưng phấn kéo bộ lông Tây Thụy Tư, trong cổ họng phát ra tiếng kêu càu nhàu. Khải Ân cứu bộ lông của ba ba đáng thương khỏi tay bé con, sau đó đem tiểu hầu tử nhét vào lòng cục cưng, cho bé làm đồ chơi tạm thời, sau đó ôm bé con sải bước lên lưng Tây Thụy Tư.
Cự thú phát ra tiếng gào cao vút, vận động bốn chân, giống như một mũi tên bắn về phía trước. Cục cưng học theo bộ dạng ba ba ‘ô ô’ kêu lên làm Khải Ân cười ha ha.
Xuyên qua rừng rậm, phóng qua dòng suối, một lá chắn xanh rì khổng lồ tiến nhập vào tầm mắt. Bé con ghé vào lòng ngực Khải Ân, đôi mắt mở thật to nhìn bộ lạc xuất hiện trong tầm mắt ngày càng gần.
Trong nháy mắt bước vào bộ lạc, Khải Ân hít một hơi thật sâu——đã trở lại!
Tộc nhân trong bộ lạc nhận được tin tức đã tập trung ở thôn khẩu, nhìn thấy Khải Ân bình thường vô sự, Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên nhào tới.
“Oa——Khải Ân, hoàn hảo ngươi không có việc gì, mấy ngày nay ta lo lắng muốn chết 55555.”
Mặc Lợi Nhi cọ cọ đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, sao trong ngực Khải Ân có gì đó cứ xoay qua xoay lại? Liếc mắt nhìn xuống bụng Khải Ân, Mặc Lợi Nhi mới rốt cục phát hiện ra điểm nào không đúng——bụng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1539954/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.