Nghỉ ngơi một chút Khải Ân liền vội vàng ôm đứa nhỏ ly khai thụ động, không thể ở đó lâu, mùi hương khi sinh sản lưu lại nhất thực sẽ kéo đám thú ăn thịt tới. Cục cưng vừa đói lại mệt, nằm trong lòng ngực Khải Ân không ngừng khóc nức nở. Khải Ân vừa dỗ cục cưng vừa tìm kiếm thức ăn, may mắn trong rừng rậm có rất nhiều dã quả. Khải Ân tìm thấy được một ít trái cây có vẻ ngon miệng, cắn một ít nghiền thành nước sau đó đút cho cục cưng. Cục cưng đại khái vì quá đói nên cấp bách uống nước trái cây từ miệng Khải Ân, thậm chí còn liếm liếm môi ‘mẫu thân’ Khải Ân cảm nhận trong miệng cục cưng có gì đó cứng cứng, dụ dỗ cục cưng mở miệng ra cư nhiên lại phát hiện hai đôi tiểu răng nanh. Cái miệng nhỏ xíu chỉ có bốn chiếc răng nhanh nhìn rất đáng yêu.
Đi một hồi lâu, đã rời khỏi thụ động được một khoảng cách xa Khải Ân không đi tiếp nữa, trời tối sầm không nên đi loạn trong rừng thì tốt hơn. Tìm một gốc đại thụ to lớn, Khải Ân ôm đứa nhỏ lên ngọn cây, cục cưng ăn no cảm thấy rất mỹ mãn nằm trong lòng ngực Khải Ân say ngủ. Khải Ân cũng tìm một nơi thoải mái nằm xuống, nhìn thấy gương mặt say ngủ của cục cưng cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp…….
Sáng sớm hôm sau, Khải Ân mơ màng cảm giác có gì đó mềm mềm chạm lên mặt mình, cục cưng? Khải Ân lập tức cả kinh mở mắt đối diện một đôi mắt tròn vo. Ngồi dậy, Khải Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1539952/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.