“Ngô……” 
Không cần đi, ta còn muốn….. cảm giác ấm áp từ đôi môi kia muốn dứt ra, cổ họng Khải Ân bài trừ chút bất mãn, vươn đầu lưỡi dây dưa không cho đối phương rời đi, đầu lưỡi linh hoạt tinh tế giao triền, hút làn nước ngọt như vật trong đó. 
Lồng ngực kề sát mình nhẹ nhàng chấn động, âm thanh trầm thấp từ tính thuần hậu vang lên bên tai những tiếng nói lẩm bẩm xa lạ. 
“Đừng nóng vội…..” Tây Thụy Tư an ủi liếm liếm môi Khải Ân, ngậm nước vào miệng một lần nữa cúi đầu cùng Khải Ân giao triền……thực ngọt. 
“Ân…….” Đại não dần dần thanh tỉnh, ánh mắt cũng ngày càng rõ ràng hơn. Khải Ân thoáng đẩy đối phương ra, lại phát hiện hai tay mình đang chạm vào một lồng ngực vô cùng rắn chắc. Cơ thể rắn chắc như sắt thép, làn da ngăm đen phủ kín hoa văn lão hổ…….hình như——đã từng gặp qua? chậm nửa nhịp Khái Ân mới hoảng sợ ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt màu vàng thâm trầm giống như dã thú nhìn thấy con mồi mà gắt gao nhìn chằm chằm. 
Ngay lúc Khải Ân ngây ngốc thì Tây Thụy Tư đã áp ngã hắn lên giường, đồng tử vì dục vọng mà càng thêm phần tiên diễm. Cảm xúc cứng rắn trên đùi làm Khải Ân thầm kêu không tốt: thú nhân này không phải động dục với mình đi. 
“Tránh ra!” Nhớ lại hình ảnh thiếu niên cùng thú nhân hôn lúc trước, da đầu Khải Ân run lên, bất an vặn vẹo. Tây Thụy Tư một tay bắt lấy cổ tay đang múa may trước ngực mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1539923/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.