Ngón tay hơi hơi nhúc nhích, đôi môi cánh hoa, không ngừng thoát ra những tiếng rên rỉ/
Ánh mắt mê man mở ra, nhìn bóng người mờ ảo trước mắt
“Ha ha !”
Nhìn đôi môi cánh hoa của Trầm Lăng mấp máy, Đông Hoàng cảm thấy thân mình lại bắt đầu nóng lên, ngón tay mang lớp chai, nhẹ nhàng vuốt ve, xẹt qua đôi môi ướt át sưng đỏ, hô hấp có chút thô suyễn, nếu không phải nhớ kỹ thân hình Trầm Lăng, y thật đúng là muốn làm thêm, buồn cười nhìn Hyền Minh đang tức giận bất bình, Đông Hoàng cười tới thập phần chói mắt
“Lăng, còn khát không?”
Huyền Minh chớp chớp đôi mắt vàng, thân rắn mảnh mai cuốn thành một đoàn, lóe ra đôi mắt sáng khát vọng nhìn Trầm Lăng, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào đôi môi còn đang sưng đỏ của hắn, trong mắt xà tràn đầy thành tựu, y hiện tại không thể thỏa mãn tính phúc của Lăng, nhưng chuyện này y tuyệt đối không hề nhược hơn so với Đông Hoàng, liếc mắt coi thường nhìn Đông Hoàng, thân rắn mảnh mai mang theo phẫn uất, lệ rơi đầy mặt y phải chờ bao lâu nữa mới có thể trưởng thành, có thể ôm Lăng!!!!
“Không khát.”
Giọng nói khàn khàn, toàn thân như bị bánh xe cán qua, hạ thân lại không có cảm giác, Đông Hoàng tự giác nâng Trầm Lăng dậy, bàn tay to dày nhẹ nhàng vuốt thân mình đau nhức của Trầm Lăng, vẻ mặt mang sự xấu hổ, bất quá đáy mắt lại toát lên dục vọng không chút che dấu
Không nói gì nhìn hai kẻ đang lấy lòng mình, đến cả khí lực để trượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-luyen-sung/1348268/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.