Chương trước
Chương sau
Ngày diễn ra trận chung kết cũng tới, nhưng Tiết Đồng không tới xem trực tiếp, qua tivi cô thấy hình ảnh Long Trạch hiện rõ trước mắt mình.

Xung quanh bốn phía đều là bàn mạt chược, hắn không giống với người khác đều trưng bộ mặt nghiêm túc. Ngược lại, Long Trạch vẫn dáng vẻ nhàn nhã quen thuộc, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nhạt, tất cả đều chứng minh cho sự tự tin của hắn, nếu không muốn nói rằng hắn quá ngạo mạn.

Tivi chiếu nửa khuôn mặt của Long Trạch nhìn rất mê người, Tiết Đồng cảm thấy có phần xa lạ khi hắn xuất hiện với bộ dáng này.

Tối đến, Long Trạch mang về cho Tiết Đồng một chiếc chượng ngọc màu vàng rực rỡ, dáng vẻ hắn giống như đứa nhỏ đạt điểm cao, ánh mắt sáng trong dẫn theo chút đắc ý, chờ đợi.

Tiết Đồng hiểu ý, phối hợp nở nụ cười: “ Rất đẹp, cảm ơn.”

“ Anh biết em sẽ thích.” Long Trạch cười, ra vẻ đắc ý: “ Về sau, những gì của anh đều sẽ cho em.”

Nghe hắn nói vậy, Tiết Đồng có chút cảm động, cười cười: “ Em cái gì cũng không cần.”

“ Em ở bên cạnh anh, cũng không thiếu cái gì.”

Long Trạch xoa đầu cô, lại nói: “ Mai ăn xong cơm trưa, chúng ta sẽ trở về. Buổi sáng em thu dọn đồ đạc, thời gian này mua đồ cũng không ít, nếu mang không hết chúng ta sẽ bảo họ dùng thuyền đưa về.”

“ Nếu không chúng ta ngồi thuyền đi.” Tiết Đồng đề nghị.

Trước kia khi đi du lịch, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đi một vòng khi đó cảm giác rất thoải mái, biển lớn trải rộng, trời cao vời vợi, đứng ở mũi thuyền nhìn ngắm cảnh xung quanh, trên cao là vũ trụ bao la rộng lớn, dưới là nước biển xanh sâu thẳm, chợt thấy con người trở nên nhỏ bé, mọi phiền não đều bị cuốn trôi, vô cùng khoan khoái.

Long Trạch ngạc nhiên: “ Được, anh sẽ bố trí.”

Long Trạch nói tự bố trí chính là gọi điện cho Trình Thiên, nhờ hắn thu xếp cho mình, Tiết Đồng trong phòng tắm nghe được tiếng nói chuyện điện thoại, không phải nhờ vả mà giống như ra lệnh: “ Ngày mai tôi sẽ ngồi thuyền trở về, anh bố trí một chiếc du thuyền.”

….

“ Không phải chiếc thuyền đấy, tôi muốn Lưu Ưng.” Long Trạch nói rõ ràng từng câu chữ.

Dường như đầu dây bên kia có ý từ chối, hắn nhíu mày, giọng nói có phần không vui: “ Không phải anh nói sẽ kêu người lái về sao? Chiều mai tôi mới trở về, hiện tại vẫn còn kịp.”

….

“ Anh tự bố trí, ngày mai tôi sẽ dùng Lưu Ưng.” Long Trạch không nể mặt, lập tức cúp điện thoại.

Nghe qua hắn muốn dùng chiếc thuyền của Trình Thiên để trở về đảo, Tiết Đồng cầm khăn lau tóc, hỏi: “ Anh mỗi lần nói chuyện với ông chủ đều không khách khí vậy sao?.”

“ Anh ta mà là ông chủ của anh sao?.” Long Trách liếc mắt một cái: “ Sự nghiệp của Trình Thiên có một nửa là công sức của anh, anh chỉ muốn anh ta chuyển bị du thuyền. Nói sao cũng cảm thấy không hợp lí, anh muốn chính mình mua một chiếc du thuyền, tiện cho việc đi lại.”

“ Nhưng Trình Thiên trả tiền cho anh, nói qua điện thoại thì không sao, nếu ở trước mặt người khác cũng như vậy sẽ làm mất mặt anh ta.” Tiết Đồng nhắc nhở Long Trạch, cô biết Trình Thiên nhất định sẽ để ý.

“ Em yên tâm, anh ta sẽ không để ý.” Long Trạch nở nụ cười: “ Địa vị của Trình Thiên có được tại thành phố Y này cũng do anh giúp anh ta ngồi lên, anh cũng không tranh dành gì, Trình Thiên phải cảm kích anh mới đúng!.”

Long Trạch nói đều là sự thực, Trình Thiên gặp Long Trạch khi hắn chỉ là một người bình thường tại thành phố Y, cũng lúc đó, hắn nhận thấy được tiềm lực của Long Trạch.

Hắn dùng Long Trạch trong các chiếu bạc có tiếng ở thành phố Y, giúp hắn củng cố địa vị của mình, nếu trên đường công danh của hắn có trở ngại, Long Trạch sẽ là người quét dọn cho hắn, kể từ ngày Long Trạch xuất hiện, sự nghiệp của Trình Thiên lên như diều gặp gió.

Công việc làm ăn của Trình Thiên, Long Trạch là người biết rõ hơn ai hết. Long Trạch cũng không quản nhiều chuyện, hắn chỉ thích làm những việc mình muốn, nhưng kể từ khi Tiết Đồng xuất hiện, hắn đã thay đổi suy nghĩ, hắn cũng cần có thế lực của riêng mình, như vậy mới có thể đảm bảo cuộc sống cho hắn và cô. Hiện tại, làm việc cho Trình Thiên cũng không tệ.

Tiết Đồng cũng không nắm rõ lợi ích quan hệ giữa Long Trạch và Trình Thiên. Nhưng trước nay, đối với Trình Thiên, Tiết Đồng có phần lo sợ, hắn là người thâm sâu khó lường, còn Long Trạch lại là người đơn giản, mặc kệ là vì Long Trạch hay vì chính mình, cô lên tiếng: “ Trạch, ông chủ Trình dù sao cũng là người có địa vị, anh thay anh ta làm việc lại không nể mặt như vậy, cho dù ngoài mặt ông chủ Trình không nói, nhưng trong lòng nhất định sẽ có phần khó chịu, anh vẫn nên nể mặt mũi cho người ta.”

“ Em không cần lo lắng nhiều như vậy, yên tâm, anh sẽ có chừng mực.” Hắn giải thích: “ Lưu Ưng khá lớn, thoải mái cho em chơi đùa, làm khách sạn du lịch trên biển cũng rất tốt. Những du thuyền khác của Trình Thiên đều không sánh bằng.”

“ Em cũng không có yêu cầu gì, anh không cần làm cho anh ta cảm thấy khó xử.”

“ Sẽ không.” Long Trạch không muốn tiếp tục nói về đề tài này, đi đến bên người Tiết Đồng: “ Anh giúp em sấy tóc, ngủ sớm một chút, ngày mai còn ngồi du thuyền.”

Thời điểm, Tiết Đồng nhìn Lưu Ưng cô mới hiểu vì sao Long Trạch nhất định phải ngồi bằng được nó, đây là một du thuyền cỡ lớn xa hoa bậc nhất, mũi thuyền cũng phải dài đến hơn năm mươi mét, màu sơn trắng sáng bóng, mặt trên có sơn hình con chim ưng, thuyền có ba tầng sừng sững trên biển.

Trên thuyền có phòng yến tiệc, xung quanh tường được làm bằng gỗ điêu khắc tỉ mỉ, lan can được mạ vàng trải dài, đỉnh chóp là khung thủy tinh, ánh mặt trời bao trùm con ‘ chim ưng ‘ khổng lồ trên biển, vô cùng lộng lẫy, phô trương đến nghẹt thở, khi thuyền khởi động, cảm giác như mặt biển đang rung chấn.

Trên thuyền cũng được bày trí rất đầy đủ, phòng ngủ không nhiều nhưng đều được trang trí xa hoa vô cùng lộng lẫy, nếu trước kia Tiết Đồng có thể ngồi trên con thuyền xa xỉ này cô nhất định sẽ hét đến chói tai, nhưng kể từ khi đi theo Long Trạch, cuộc sống xa xỉ cỡ nào cô cũng từng chứng kiến qua, đương nhiên con thuyền dát vàng như này cũng là chuyện bình thường.

Lúc đi, hành lí cũng không có, nhưng khi quay trở về, thì lại xách không hết, quần áo, đồ trang sức đều mua rất nhiều, cả đồ ăn vặt cũng không ít. Dọn dẹp Tiết Đồng cảm thấy mệt, Long Trạch liền kêu mấy người phục vụ phòng giúp cô thu dọn, thu xếp xong Tiết Đồng ôm con gấu Teddy rời khách sạn.

Thuyền từ từ khởi động, cả hai trở về phòng ngủ, Long Trạch kéo tay Tiết Đồng, nói: “ Anh đã dặn họ lái chậm, đảm bảo an toàn. Nếu em còn cảm thấy không thoải mái, sẽ lái chậm hơn, mai về đến đảo cũng được.”

“ Cảm ơn.” Tiết Đồng nói lời cảm ơn này xuất phát từ đáy lòng, Long Trạch lo lắng cẩn thận như vậy khiến cô cảm động, hắn giúp cô tạm quên đi cảm giác tự ti về thân phận.

Tiết Đồng ở cùng Long Trạch cảm thấy vô cùng thư thái, cô cảm nhận được hắn rất thích cô, quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất của cô.

“ Nếu không chúng ta đi dạo trên boong thuyền, thời tiết hôm nay đẹp lắm.” Long Trạch đề nghị.

“ Uhm.” Tiết Đồng kéo tay Long Trạch, cùng nhau đi dạo.

Tầng trên cùng của thuyền diện tích rất lớn, bầu trời trong xanh, tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn rất nhiều, đàn chim hải âu giống như đám mây xám trên bầu trời, vỗ cánh bay lượn trong gió, tâm trạng Tiết Đồng cũng theo đó mà tốt lên, khẽ nhếch môi cười, Long Trạch thấy Tiết Đồng vui vẻ, hỏi: “ Trước kia em chưa từng ngồi thuyền?.”

“ Du lịch trên biển rất ít khi đi, nhà của em không gần biển, thi thoảng cũng có thể rời thành phố đi du lịch vài lần, không đi xa như vậy, chỉ là đi dọc theo bờ biển hóng gió.”

“ Em không say xe, sao lại say tàu?.” Long Trạch nghi hoặc.

Kì thật, Tiết Đồng không say tàu, chẳng qua lần trước tình thế cấp bách cô mượn tạm lí do để từ chối, quả nhiên một lần nói dối sẽ có vô vàn lần khác: “ Có thể do lần trước ngồi thuyền kém chất lượng, vừa đi vừa lắc, có đôi khi cảm thấy choáng váng.”

“ Nếu nói vậy, lần này sẽ không say tàu. Lần trước em nói đánh rơi chiếc vòng đá trên trực thăng, người của anh cũng không tìm được, anh còn muốn lần này thừa dịp đi trực thăng về sẽ tìm lại cho em.”

Nhớ lại lần Long Trạch nổi giận vì cô đánh rơi sợi dây đá, vốn tưởng hắn đã quên rồi, lần này nhắc lại Tiết Đồng có chút đau đầu, vội vàng nói: “ Trở về chúng ta làm cái khác, hôm qua anh không nói đến, em tưởng anh quên rồi.”

Long Trạch cũng không nhắc lại chuyện cũ: “ Thấy em ngồi thuyền vui vẻ như vậy, hơn nữa anh cũng không thích ngồi trực thăng, cũng chỉ nghĩ là thuận đường sẽ tìm lại sợi dây. Cũng may, sau này đưa em ra ngoài chơi sẽ đi thuyền, thấy em cũng rất thích ngồi thuyền. Cảm thấy chiếc du thuyền này thế nào?.”

“ Rất xa hoa.” Tiết Đồng trả lời: “ Thật không ngờ trên thuyền lại có thể đầy đủ tiện nghi tới vậy, phòng ngủ có thể so sánh với khách sạn năm sao.”

“Trình Thiên rất yêu thích chiếc thuyền này, tốc độ chạy ổn định vững vàng, quan trọng là thuyền được thiết kế chặt chẽ, gặp cướp biển cũng không sợ.”

“ Hả?.” Tiết Đồng kinh ngạc, quả nhiên không phải người bình thường, làm chuyện gì cũng nghĩ đến phòng vệ và công kích: “ Thật không nhìn ra.”

“Làm sao có thể dễ dàng lộ ra bên ngoài, chúng ta trở về đảo cũng không cần phải dùng đến chế độ bảo vệ.” Long Trạch khóe miệng mỉm cười: “ Anh nghĩ nên đặt một chiếc thuyền, không cần quá lớn, để ở trên đảo, như vậy chúng ta có thể du lịch trên biển, em thấy sao?.”

Hắn hỏi qua ý của cô, chợt rung động, Tiết Đồng đáp: “ Nếu có khả năng thì mua một chiếc, dù sao cũng không nên dùng chung đồ của người khác.”

“ Nói đúng, trước kia anh không để ý, nhưng bây giờ cũng hiểu được cái gì là của mình sẽ tốt hơn. Còn nữa, hòn đảo - nơi anh đang ở là do Trình Thiên đứng tên, lần sau ra ngoài làm việc, anh sẽ nói với anh ta nhượng tên hòn đảo đó cho anh.”

Long Trạch nhìn cô cười: “Thành tựu sắp tới của anh sẽ là nhà của chúng ta.”

Cho dù sao cũng không thể là của cô, nhưng Tiết Đồng lại thích Long Trạch nói với mình những dự định sắp tới của hắn: “ Anh thích nơi đó đến vậy thì nên mua lại nó , như vậy mới chính thức thuộc về mình.”

Long Trạch đồng ý, xoa đầu cô, hai người dựa vào lan can, gió biển từ xa ùa vào, đưa đẩy vài lọn tóc bay trong gió, cảm giác lành lạnh thấm vào da thịt, xung quanh đều là mặt biển xanh rì, phía xa xa là đường chân trời, bốn bề yên tĩnh, thi thoảng lại nhìn thấy cá heo ngoi lên mặt nước, giống như đang khiêu vũ, Tiết Đồng rất hưng phấn chỉ cho Long Trạch, cô vui sướng hét lớn tiếng.

Thuyền chạy thẳng đến đảo, bóng hình xinh đẹp dần hiện ra, một màu xanh biếc, ánh mặt trời gay gắt sớm được thay thế bằng ánh trăng yên tĩnh, phong cảnh xung quanh được ánh trăng chiếu rọi, khiến người khác vui mừng hoặc cũng đem lại nỗi buồn man mác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.