Rời khỏi nhà Thản Đồ, Tô Sách bị hai giống cái sôi nổi kéo đi, trong lòngbàn tay là hai bàn hai nhỏ bé càng mềm mại non mịn hơn, làm con người ta sinh ra cảm giác ấm áp kì dị.
Thản Đồ nhắm mắt theo sát phíasau, y nhìn người trong lòng mình thẳng lưng đi tới, thỉnh thoảng hơicúi đầu trả lời cặp song sinh, cảm nhận được sự tỉ mỉ rất khó phát giácnhưng thật sự tồn tại của cậu quả thực chính là một loại vui sướng.
Nếu tương lai bọn họ có đứa nhỏ, kia hẳn sẽ cảm thấy thực hạnh phúc đi. Thản Đồ nghĩ vậy.
A đúng rồi! A Sách nói cậu không thể sinh đứa nhỏ. Ân, y có thể đi xinmột đứa con nuôi đáng yêu nhất, A Sách có thể làm cặp song sinh yêuthích như vậy, nhất định cũng sẽ làm con nuôi bọn họ yêu thích.
Ái Quả Nhi đi phía trước ngẩng đầu, hỏi: “A Sách ca ca, ngươi muốn xem cái gì trước?”
Tô Sách nghĩ nghĩ: “Ta muốn xem rất nhiều…” Tạm ngừng một chút: “Ân, rấtnhiều giống cái xử lý một ít thứ giống như lương thực, có thể giới thiệu một chút không?”
Ái Quả Nhi gật gật đầu: “Có thể a!” Nói xongliền kéo Tô Sách chuyển hướng: “A Sách ca ca nói chính là ‘thử lương’đúng không? Mỗi giống cái trong bộ lạc đều được phát một mảnh đất, bìnhthường đều trồng loại này.”
Ái Mật Nhi cũng ngập ngừng nói: “Chúng ta… cũng có…”
Sau đó Ái Quả Nhi đột nhiên quay đầu lại: “Này, Thản Đồ!”
Thản Đồ bước tới hai bước—— y vốn không muốn quấy rầy giống cái nói chuyệnnên đi xa một chút: “Sao vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-ham-cong-dich-xuan-thien/1339473/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.