Thấy chưa, cuối cùng vẫn phải nhờ tới tui đấy thôi! Hồi nãy tội gì phải vậy! Tô Mặc chậm rãi đứng dậy, bước tới cạnh giường chỉ dẫn: “Lật người lại, nằm ngửa ra. Đúng rồi, giạng chân ra chút, tay bám chặt mép giường”.
Điều chỉnh đúng tư thế của Hassan xong, Tô Mặc mới đặt tay lên bụng Hassan, ấn nhẹ tìm kiếm vị trí quả trứng. “Ừm, ở đây. Lát nữa anh hít một hơi thật sâu rồi đẩy mạnh ra. Lúc đó em cũng sẽ hỗ trợ, nhất định phải cố gắng làm được trong một lần, biết không? Nếu lặp đi lặp lại thì anh không đủ sức đâu”.
Hassan ưm a gật đầu, lúc này mới hiểu ra “giúp” của Tô Mặc tức là thế này. Nhớ lại hồi nãy mình tưởng em ấy muốn cho tay vào… mặt mày Hassan đỏ bừng.
Tô Mặc lấy làm kỳ lạ liếc nhìn Hassan. Có gì mà đỏ mặt trời, chắc chắn là lại nghĩ tới cái gì biến thái rồi. Cậu quan ngại sâu sắc rằng đầu óc giống đực không phải dùng để suy nghĩ, trong đó có lẽ toàn là tinh dịch ấy!
“Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi!”, Tô Mặc lên tiếng.
Hassan mau chóng hít sâu một hơi, bắt đầu dốc toàn lực đẩy quả trứng thằn lằn ngọc ra. Tô Mặc lập tức phát hiện cơ bụng dưới tay mình săn chắc lại, cứng nhắc như đá, không cách nào cảm nhận được quả trứng đang ở đâu, nói chi đến việc hỗ trợ đẩy ra. May mà tư thế của Hassan lúc này rất thích hợp để dùng lực. Bằng chính sức hắn, quả trứng thằn lằn ngọc kia dần bị ép khỏi hậu huyệt, lộ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359483/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.