Chuyến hành trình trở về bộ lạc tuy có chút kinh hoảng nhưng không hề nguy hiểm. Khu rừng này vốn không có sinh vật nguy hiểm nào. Huống hồ còn có thú nhân giống đực đầy mạnh mẽ ở đây, toàn bộ chim muông đều lẩn đi đằng xa, sợ mình sơ ý biến thành món quà để giống đực lấy lòng bạn đời.
Lúc về đến bộ lạc, Hassan hiểu được sâu sắc cái gì là “quắp đuôi thu mình”. Cái đuôi to dài luồn qua hai chân dán sát vào bụng, nó cố sức che giấu thằng em ướt đẫm đang rỉ nước cùng lỗ hậu khép mở không ngừng trong ánh mắt tò mò quan sát của mọi người.
Dọc đường có rất nhiều người chào hỏi Tô Mặc, cậu cũng mỉm cười đáp lại từng người một. Hassan chỉ có thể từ tốn chậm rãi bước đi. Thế nhưng, càng chậm thì cảm giác trong người càng rõ ràng, quả trứng cứng cáp bị đẩy vào điểm gồ kia… đè nghiến… hơi lùi về… rồi lại áp sát…
Tiếng thở dốc của Hassan càng lúc càng nặng nề, cơ thể cũng dần run rẩy dữ dội. Hắn luôn có cảm giác mọi người dường như đã phát hiện sự khác thường của hắn, sau khi chào hỏi Tô Mặc xong đều sẽ liếc nhìn hắn một cái. Sự xấu hổ cùng sợ hãi tột độ khiến hắn khó thở, đầu óc dần trống rỗng.
Hassan thật sự không biết mình đã đưa Tô Mặc về nhà thế nào nữa. Chậm rãi hạ thấp người, xác định Tô Mặc đã bước xuống an toàn, Hassan mới biến về hình người, cả người giật nảy, bắn ra.
Thấy Hassan quỳ rạp xuống đất, mông nhổng cao, hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359482/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.