Hành động đột nhiên quỳ xuống của Hassan làm Tô Mặc sợ hãi trợn tròn mắt, tiếng nức nở cũng im bặt. Hassan thấy vậy thì càng đau lòng.“Tô Mặc, xin lỗi, xin lỗi……”. Hassan ôm chặt Tô Mặc vào lòng, “Tôi sai, tôi sai rồi. Tôi không nên đối xử với em như vậy! Tôi… tôi……”. Hắn chợt không biết nên biểu lộ sự áy náy và hối hận của mình như thế nào, chỉ có thể kéo bàn tay đang che miệng của Tô Mặc ra, hạ xuống một nụ hôn sâu.Đôi môi lạnh lẽo của Tô Mặc khẽ run, còn vương vài giọt lệ cay đắng. Hassan hôn mút nhiều lần, mãi cho đến khi nó khôi phục sự mềm mại và ngọt ngào vốn có.Tô Mặc nhắm mắt rúc trong lòng Hassan, cơ thể không ngừng run rẩy. Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi giơ tay, khẽ nắm lấy vạt áo Hassan. Vẻ mặt cậu… như đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ bị Hassan đẩy ra.Nước mắt Hassan lập tức dâng trào.Hắn đã làm gì! Hắn đã làm gì Tô Mặc vậy!“Tô Mặc, tôi sai rồi, tôi không nên đẩy em ra, không nên bỏ em lại, không nên nói với em những lời quá đáng như vậy! Tôi… xin em tha thứ cho tôi lần này được không?”Hassan đau đớn ôm chặt Tô Mặc: “Tha thứ cho tôi được không? Tô Mặc? Tôi thề sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa, chúng ta bên nhau như trước đây nhé?”.Một lúc lâu sau, Tô Mặc mới từ từ mở mắt, rụt rè nhìn Hassan, khẽ hỏi: “Thật sao? Hassan… tha thứ cho em?”.Hassan thấy họng mình nghẹn lại đến đau rát: “Em không sai, là tôi sai. Phải là tôi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359456/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.