Cuối cùng, đến một ngày, Hassan không nhịn được nữa nói với Tô Mặc, tôi muốn.Mặt mày Tô Mặc tức thì lộ vẻ sợ hãi khác thường. Đúng vậy, đã hơn một tháng trôi qua rồi. Đối với Hassan trước kia mỗi ngày đều phải bắn mấy lần thì “muốn” là chuyện bình thường. Nhưng… cậu nên làm sao đây? Hôm đó Hassan chán ghét và khinh thường cậu đến vậy, sao cậu dám chạm vào Hassan nữa chứ? Nhỡ đang làm một nửa, Hassan đột nhiên nhớ đến cậu cũng từng làm việc này với những người khác, sẽ lại nói “Tô Mặc, em khiến tôi thật ghê tởm”…Tô Mặc sợ run lên.Dè dặt quỳ xuống giữa hai chân Hassan, Tô Mặc há miệng định ngậm lấy cậu bé của Hassan, lại bị hắn giữ lại: “Không phải thế này”.Tô Mặc khẽ run lên, thấy hơi uất ức trong lòng, nhưng phần nhiều là nỗi tuyệt vọng. Tuy quả thật cậu từng hôn người khác, nhưng cậu chỉ mút cho một mình Hassan thôi. Nếu như vậy cũng không chịu được…“Hassan, nhắm mắt lại”, Tô Mặc khẽ cầu xin.Đến khi xác định Hassan thật sự đã nhắm chặt mắt, Tô Mặc mới liếm ướt ngón tay, cẩn thận tự khuếch trương hậu huyệt của mình Động nhỏ chưa bao giờ bị dị vật tiến vào siết chặt, bài xích sự xâm nhập từ sinh lý đến tâm lý. Mới cắm vào hai ngón đã bắt đầu thấy đau đớn, cố tăng thêm ngón thứ ba, Tô Mặc đã đau đến nỗi suýt nữa rên lên.Nhưng thế này chưa đủ, vẫn chưa đủ. Cái của Hassan to cỡ cổ tay Tô Mặc, phần đỉnh khi căng phồng thì gần bằng nắm tay của cậu. Nếu bị thứ đó đâm vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359455/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.