Chương trước
Chương sau
Tiếng kêu đau đớn, nỉ non van xin đều nghẹn lại ở họng, Tô Mặc khiếp sợ nhìn khoảng không trước mắt đột nhiên xuất hiện con số 60:00, sau đó biến thành 59:59, 59:58, 59:57…Đây là… một tiếng đếm ngược sao? Tô Mặc giật mình nhận ra sinh lực của mình đang không ngừng trôi đi, suy yếu dần qua mỗi giây.Vậy, cậu sẽ chết sao? Khi thời gian đếm ngược chấm dứt, cậu sẽ chết sao? Hay trở lại thế giới ban đầu? Vì cậu… đã làm Hassan thất vọng?Tô Mặc lao ra khỏi phòng. Cậu muốn nói với Hassan cậu rất xin lỗi, nhưng chuyện quá khứ đã không thể nào sửa đổi được. Bây giờ cậu thật lòng yêu hắn, không lừa gạt, không đùa giỡn. Cậu thật sự muốn ở cạnh hắn cả đời, đến khi trưởng thành sẽ lập tức kết thành bạn đời. Thậm chí cậu bằng lòng làm một giống cái chân chính vì Hassan, sinh ra kết tinh tình yêu của hai người, dù trước đây cậu không hề nghĩ tới chuyện này, cũng sẽ không đồng ý. Chỉ cần có thể ở cạnh Hassan, việc gì cậu cũng sẵn lòng.Nhưng mà, Hassan không có ở trong sân.Cơn lạnh buốt giá vây lấy tim Tô Mặc. Một tiếng. Cậu chỉ còn một tiếng thôi.“Hassan! Hassan!”, cậu lớn tiếng gào thét. Nhưng người vẫn luôn ở cạnh cậu lại không đáp lại nữa.Tô Mặc ngơ ngác đứng trong sân. Thời gian đếm ngược vẫn đang tiếp tục, mà cậu lại có cảm giác mờ ảo không chân thật.Mới phút trước bọn họ còn đang ôm hôn, trao nhau lời yêu nồng nhiệt. Mà bây giờ… Hassan đẩy cậu ra, bỏ cậu lại, thậm chí từ chối đáp lại tiếng gọi của cậuHassan… không cần cậu nữa sao? Vì quá khứ không sạch sẽ của cậu?“Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”. Trong nháy mắt dường như có một lưỡi dao sắc bén găm vào tim cậu, khiến Tô Mặc đau đớn không thở nổi.Thật ngu xuẩn, Tô Mặc, mày thật ngu xuẩn. Khi Hassan nói “sơ tinh của giống đực phải trao cho bạn đời”, tại sao mày chỉ lo cảm động? Tại sao không nhận ra nguy cơ ẩn giấu trong đó chứ?Hắn gần như nghiêm khắc kiềm chế bản thân như vậy, tại sao mày cho rằng hắn nhất định sẽ khoan dung với người khác?Mày là người có quá khứ từng trải, Tô Mặc. Chẳng lẽ mày chưa bao giờ nghĩ rằng, thật ra mày không xứng với một Hassan kiên định, thuần khiết sao?Nếu lúc ấy mày có thể nghĩ nhiều như vậy thì đã không hoảng sợ khi bị Hassan hỏi. Cho dù phải xuống Địa Ngục bị rút lưỡi, mày cũng có thể kiên định trả lời, sơ tinh của em là trao cho anh, Hassan.Nhưng bây giờ, hối hận cũng đã muộn. Còn năm mươi phút. Cậu… còn có thể bù đắp không? Còn kịp vãn hồi sao?Tô Mặc cắn răng lao ra khỏi sân, gấp gáp tìm kiếm Hassan.Nhà Linarin, không có. Nhà Lucca, không có. Chỗ tộc trưởng, không có. Khu khiêu chiến, cũng không. Cả bộ lạc thú nhân to như một toà thành nhỏ, thời gian và sinh lực dần trôi qua trong cuộc tìm kiếm vô vọng. Còn mười phút, Tô Mặc kiệt sức trở về nhà.Không, đây không phải nhà cậu. Hassan không cần cậu nữa.Đẩy cửa sân đi vào, bên trong vẫn trống rỗng không người. “Hassan!”, Tô Mặc kêu lớn, không ai trả lời.Còn lại chín phút.Tô Mặc rụng rời khuỵu xuống đất. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng dần gặm nhấm tim cậu.Cậu không oán hận Hassan vứt bỏ mình. Hassan đã giữ mình mười lăm năm trong tình huống gần như không thể, hiển nhiên không chấp nhận đối phương có bất kỳ tỳ vết nào. Là cậu sơ suất đánh mất bản thân quá sớm, mới làm Hassan thất vọng như vậy. Giờ cậu không hy vọng xa vời Hassan sẽ tha thứ cho mình, cậu chỉ mong sao trước khi chết hoặc ra đi có thể gặp lại Hassan một lần.“Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng”. Không ngờ đến phút cuối của cuộc đời, Hassan lại để lại cho cậu một câu như vậy. Dù là “tạm biệt” cũng được mà.Nhưng Hassan không ở đây nữa.Tô Mặc lưu luyến nhìn khoảng sân chứa đựng những tháng ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình. Cái giường lúc nào cũng được trải đệm dày mềm mại, giá tra tấn mới dùng không lâu trước đó, thùng tắm to do Hassan tự tay làm ra, còn có máy khoan giếng tăng áp xấu xí mà họ đã làm đi làm lại lâu lắm mới thành công…Nhắm chặt mắt lại, Tô Mặc loạng choạng đứng lên, xoay người rời đi.Cậu không thể chết ở đây. Đây là thế giới thú nhân mà chỉ xúc phạm giống cái thôi cũng có thể bị đuổi ra khỏi bộ lạc, cậu không thể liên luỵ đến Hassan được.Còn tám phút“Tô Mặc, cậu sao vậy?”, Lucca lo lắng đỡ lấy Tô Mặc lung lay như sắp đổ. Mới rồi thấy Tô Mặc cứ vội vàng tìm kiếm Hassan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?“Lucca, giúp tôi việc này”.Tô Mặc nắm chặt lấy tay Lucca. Còn năm phút. Thời gian còn lại càng lúc càng ít, cậu cũng ngày càng suy yếu, thậm chí dần mất đi ý thức. Cậu phải nắm chắc thời gian, “Xin anh làm chứng giúp tôi, Lucca. Nếu tôi chết hay biến mất thì không liên quan gì đến Hassan cả. Không phải lỗi của Hassan, đừng trừng phạt anh ấy”.“Cậu nói bậy bạ gì đó! Cái gì mà chết hay biến mất hả!”, Lucca hoảng loạn, còn thấy sợ hãi không hiểu vì sao, tay Tô Mặc lạnh như băng vậy, “Vào trong rồi nói!”.Tô Mặc không thể kháng cự bị Lucca kéo vào phòng rồi ấn xuống giường nhưng vẫn nắm chặt tay Lucca: “Đồng ý với tôi, Lucca. Đồng ý với tôi! Đừng phạt Hassan, không phải lỗi của anh ấy!”.Tay Lucca bị Tô Mặc siết đến đau, lòng cũng khó chịu vô cùng, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tô Mặc?”.“Tôi định giải thích với anh ấy, nhưng tôi không tìm được ảnh. Anh ấy nói ‘Tô Mặc, em khiến tôi rất thất vọng’”.Thị lực của Tô Mặc như mờ dần, và lộ vẻ đau đớn khi nói những lời này. Sau đó hình như cậu hơi tỉnh táo lại, vội vàng nói, “Không phải lỗi của Hassan! Do tôi làm anh ấy thất vọng. Là lỗi của tôi! Tôi… không biết mình sẽ chết hay biến mất nữa”. Ánh mắt Tô Mặc lại rã ra, nhưng vẫn vùng vẫy bắt lấy tay Lucca, “Lucca, hứa với tôi, làm chứng cho tôi, không được để mọi người phạt Hassan. Không thì tôi chết cũng không an lòng”.Lucca không kiềm được mà rơi lệ. Y thấy bờ môi hồng hồng của Tô Mặc dần chuyển xám, đôi mắt cũng mất đi ánh sáng, “Tôi đồng ý. Tôi cam đoan với cậu! Hức… Sao lại thế này chứ!”.“Cám ơn anh, Lucca. Xin lỗi, Lucca”. Tô Mặc thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại. Cậu thật sự rất biết ơn và áy náy với Lucca, người ở cạnh cậu ban đầu và cũng ở phút cuối cùng này.Ngoài ra, cám ơn anh, Hassan. Xin lỗi, Hassan. Cám ơn anh đã cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất, xin lỗi vì đã làm anh thất vọng, thương tâm.À, và cả… cám ơn ngài, Đại thần xuyên việt. Cũng xin lỗi, Đại thần xuyên việt.Hửm? Vì sao?Cám ơn ngài, đã để tôi gặp được Hassan. Xin lỗi vì tôi không đủ thuần khiết để xứng với hắn.Thời gian trở về 0.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.