“Được rồi, đừng khóc. Tôi không có giận.” Hassan ngồi xuống miệng giếng, ôm Tô Mặc đặt lên đùi mình, vỗ vỗ lưng cậu, ôn nhu dỗ dành.“Nói dối. Rõ ràng là anh có giận.” Tô Mặc khụt khịt. “Anh không để ý tới em.”Hassan lặng im trong chốc lát, nở nụ cười bất đắc dĩ “Được rồi, đúng là tôi có giận, nhưng không phải với em.” Hắn ngừng trong giây lát, miễn cưỡng thừa nhận, “Tôi đang giận chính mình.”Tô Mặc khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hassan, nước mắt cũng ngừng chảy, “Tại sao?”Anh giận tôi, tôi còn hiểu được, dù gì cũng do tôi làm quá hết lần này đến lần khác, lần này còn làm người ta ngất luôn. Thế nhưng, anh giận mình là cái quái gì? Giận bản thân kém người ta sao?Ánh mắt của Tô Mặc vốn trong veo, giờ phút này lại đong đầy nước mắt, lấp la lấp lánh, giờ bị cậu nhìn chằm chằm, lại khiến Hassan có cảm giác như nhịp tim tăng lên gấp bội. Hassan xấu hổ quay mặt đi, nhỏ giọng nói, “Tôi thấy… xấu hổ.”Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ không còn vì thế mà khổ sở nữa, ra là vẫn chưa được. Nếu cả hai cùng nhau chìm đắm thì không nói làm gì. Nhưng Tô Mặc hết lần này đến lần khác đều có thể thản nhiên trêu chọc hắn, bắt hắn làm ra đủ trò xấu hổ. Mà hắn cũng làm theo thật, còn lên đỉnh trong lúc xấu hổ đó… Khiến hắn còn khó có thể chịu được hơn cả chuyện bản thân làm ra mấy trò mất thể diện kia nữa.Xấu hổ cái gì chứ anh nói tôi nghe coi! Tô Mặc tiếp tục thấy khó hiểu. Bị tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359400/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.