Vốn tưởng rằng cha mẹ Viêm sẽ ở lại trong tộc vài ngày, ai ngờ ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng đâu, Lâm Thông Bảo đứng ở cửa trầm tư suy nghĩ, đây rốt cuộc là dạng cha mẹ thần mã gì lại có thể tiêu sái như thế, phất tay áo một cái không lấy một đám mây, không, là mang đi, Lâm Thông Bảo nhìn thấy thịt khô mấy ngày hôm trước vẫn còn phơi nắng trên sào trúc, hiện tại đã biết mất không còn thấy chút tăm hơi, quả nhiên là một đôi phu phu vô lương a…..
Bọn họ đi rồi, nhưng mình cũng phải tiếp sinh hoạt, theo mùa mưa trôi qua, trong bộ lạc bắt đầu ngày càng bận rộn hơn, trước kia Viêm còn có thể ăn cơm trưa, nay, hắn cơ hồ mỗi buổi sáng đều xuất môn, buổi tối đến khuya khoắt mới về nhà, Lâm Thông Bảo đau lòng mà giúp người nam nhân vừa về tới nhà đã ngã xuống giường xoa bóp, sáng sớm hôm sau lại phải tiễn nam nhân xuất môn.
Trong bộ lạc nhà cửa đều được xây lên bằng thạch thổ, nuôi dưỡng gà vịt, ngũ hoa thú, phần lớn giống cái còn đặc biệt vì mùa đông mà may quần áo ấm, dùng dã thú mà thú nhân săn được, lột bỏ da thú, đặc chế, quá trình phi thường phức tạp, rườm rà. Lâm Thông Bảo cũng đi theo đám người Khải Đạt học hỏi, bởi vì quần áo trong không gian không thích hợp cho Viêm cùng tl mặc, cho nên cậu tính toàn làm mấy bộ quần áo cho bọn họ dùng mặc qua mùa đông, lúc bắt đầu còn có hậu chứng đau thắt lưng, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dai-thuong-khong-gian-xuyen-di-gioi/1641928/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.