Chương trước
Chương sau
Ta cũng không hiểu cái tựa đề nói cái gì luôn, mọi người đừng hỏi T^T
Hai người ngọt ngọt ngào ngào trở về nhà, Lâm Thông Bảo ôm nấm vào phòng bếp, Viêm vẫn như cũ ở bên cạnh hỗ trợ, còn Tiểu Lạc, Hắc! Tiểu gia hỏa kia hóa thành hổ hình đang ở cửa phơi nắng ngủ ngon vô cùng, không được nửa ngày là không chịu tỉnh.
Nấm xào thịt là món ăn rất khá, nấm còn được xưng tụng là phối liệu tốt nhất, nấm ngon phối với thịt, đó là không thể tốt hơn.
Đem nấm xắt sợi, do quá lớn nên cần phải xắt nhỏ lại, trước luộc sơ nấm, sau đó bắt chảo đun nóng rồi để hành lá vào phi thơm, đổ thịt vào xào, xào hơi tái rồi để tiếp nấm vào xào chung, gần chín thì nêm gia vị vào, rất nhanh món xào đã xong.
Nấm có thể chế biến ra rất nhiều loại món ăn, ví dụ như nấm xào thịt, trứng xào cũng không tệ, bình thường lấy hai quả trứng là đủ cho 1 mâm, nhưng mà đối với thú nhân mà nói một mâm đồ ăn ở hiện đại chỉ đủ cho bọn họ một ngụm là nuốt sạch. Lâm Thông Bảo tính toán lấy 6 cái trứng gà, đem vỏ trứng đập vỡ tách ra đánh đều, chảo nóng cho hành vào phi thơm, sau đó cho nấm vào xào qua xào lại, tiếp theo đổ trứng vào, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, khi trứng xào chín là có thể dọn lên bàn ăn.
Lại làm thêm bát canh nấm sườn lợn, cá và một vài món làm từ rau dưa, đem món chân gà đã được phơi khô mà Tiểu Lạc thích nhất để ở trên lửa hấp, tiếp đó thì bảo thú nhân đi nướng thịt, đối với thú nhân mà nói, yêu thích nhất vẫn là thịt, một ngày tiêu hao (năng lượng) quá lớn, số lượng thịt ăn tuyệt đối không thể ít. Lâm Thông Bảo xoay người đi ra ngoài cửa, cũng nên kêu Tiểu Lạc tới dùng cơm.
Tiểu Lạc tứ chi giang ra ngủ say sưa, cái lổ tai xụ xuống, cái đuôi có lúc ngẫu nhiên lắc qua lắc lại, tiểu móng vuốt thì để ở trên mõm, thỉnh thoảng lè lưỡi ra liếm liếm, tựa hồ đang gặp mộng đẹp, nước miếng đều chảy ra bên miệng, cái miệng trong lúc hô hấp khẽ trương khẽ hợp, vừa ngốc vừa khờ, thập phần khiến người gây tội. Nhưng vật nhỏ này, ngày hôm qua thế nhưng dám cho mình ăn…. Tình quả….. Lâm Thông Bảo đỏ mặt suy nghĩ, vật nhỏ này thật sự là mài nhân*, cũng không biết là ai hiến kế cho.
*giày vò người, làm khổ người
Lâm Thông Bảo sinh khí suy nghĩ: tốt, cho ngươi uy ta ăn tình quả, cho ngươi bảo lỗ mã ngươi đi tìm thứ này, còn luôn dụ dỗ ta ăn, xem ta như thế nào thu thập ngươi.
Lặng lẽ đi đến bên người Tiểu Lạc ngồi xổm xuống, ý xấu mà nắm cái miệng nhỏ khẽ trương khẽ hợp…. “Ngô”, vật nhỏ khó chịu mà lắc lắc đầu, muốn đem cái thứ trên miệng mình lắc đi, khả như thế nào cũng lắc không ra, bị phiền thức tỉnh từ trong mộng đẹp, mơ màng chớp mắt mở ra, Lâm Thông Bảo nhanh chóng buông tay xuống, tiểu gia hỏa há to mồm ngáp một cái, “A  ngô a ngô” chép miệng chậc lưỡi, gặp không có việc gì, liền thả lỏng mà lật người tiếp tục ngủ, trong lúc mơ màng hoàn toàn không trông thấy mẫu mã nhà nó mang theo vẻ mặt vui sướng xấu xa nhìn mình.
Lâm Thông Bảo tiếp tục vươn ngón tay ra chọt chọt cái bụng nhỏ mềm nhũn kia, tiểu tử kia mơ mơ màng màng mà duỗi trảo ôm lấy ngón tay đang quấy rối mình, dùng đệm thịt dưới trảo cọ xát, cảm thấy rất là thoải mái, lại duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm, phát hiện thô sáp không phải đồ vật có thể ăn, vì thế đem cằm gác ở mặt trên, dùng toàn bộ tứ chi ôm lấy cánh tay Lâm Thông Bảo, “khò khè khò khè” tiếp tục ngủ.
Lâm Thông Bảo vừa bực mình vừa buồn cười cúi người, đối với cái lổ tai Tiểu Lạc thổi hơi, “Tiểu bảo bối, mau thức dậy nào, chân gà đã sắp chạy mất rồi.”
Tiểu tử kia lổ tai giật giật, lại run lên, lại run lên, mạnh mẽ mở to mắt ra, “Ngao——” một tiếng từ trên mặt đất bật lên, kêu ngao ngao chạy vào trong nhà, Lâm Thông Bảo cười ha ha, trời ạ, thật là đáng yêu!
Mới chạy tới cửa, tiểu tử kia liền dừng lại, nghe thấy tiếng cười nghi hoặc mà quay đầu, lại thấy mẫu mã nhà nó chính là vô lương ngồi dưới đất cười to, Tiểu Lạc 囧, té ra là nó bị gạt?
Tiểu tử kia một cái biến trở lại thành bộ dáng tiểu oa nhi, tung tăng mà chạy tới ôm Lâm Thông Bảo, nãi thanh nãi khí nói: “Hảo mẫu mã, chân gà không chạy, Lạc Lạc muốn ăn ~”
Lâm Thông Bảo ngón tay cong lại búng nhẹ cái trán Tiểu Lạc, cười nói: “Vật nhỏ, lần sau còn dám uy mẫu mã của ngươi ăn tình quả nữa hay không, hử?”
Tiểu Lạc băng bó cái trán bị búng đau chu mỏ lên, một đôi mắt đáng yêu rưng rưng nước mà nhìn chằm chằm Lâm Thông Bảo chớp a chớp, lông mi vừa tinh tế lại dày giống như tiểu phiến tử (cây quạt nhỏ) nhẹ nhàng run run, biểu tình nói có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội, Lâm Thông Bảo nháy mắt bị manh ngã.
Nhẹ nhàng ôm lấy tiểu tử kia, hôn cái trán Tiểu Lạc một chút, “Vật nhỏ chạy nhanh như vậy làm cái gì? Chân gà chạy không thoát được đâu.”
“Con muốn…. ân…. Ăn thật nhiều chân gà, phải, phải mau chóng lớn lên, giống như lỗ mã vậy!” Tiểu Lạc toét miệng, ở trong lòng nó lỗ mã vẫn là quan trọng nhất, mà hiện tại lại nhiều hơn mẫu mã…..
Lâm Thông Bảo hỏi: “Hắc, giống như lỗ mã của ngươi? Tiểu Lạc cũng muốn làm tộc trưởng sao?”
Tiểu Lạc thực nghiêm túc nói: “Không, con muốn giống như lỗ mã thú (cưới)được giống cái thiệt đẹp!”
Lâm Thông Bảo đại 囧, chẳng lẽ cậu đây là đang bị bảo bối nhi tử đùa giỡn sao?!
Trên bàn cơm, người một nhà ăn thật vui vẻ, thân mật, Lâm Thông Bảo nghĩ mấy ngày nay có lẽ nên đi rừng rậm vài lần, đem nấm hái nhiều thêm một ít, có thể phơi khô dự trữ dùng, nghe nói nơi này trời đông giá rét có thể kéo dài đến hai tháng, độ ấm cũng không phải thấp bình thường.
Lâm Thông Bảo mỉm cười mà nhìn bát cơm của Viêm thức ăn trong bát vùn vụt vùn vụt mà bị chén sạch sẽ không chừa một chút dư thừa, mặt than hé ra gương mặt tuấn tú, nửa điểm áp lực đều không có mà bưng cái khay lên đem nước đồ ăn hút sạch sẽ không lưu lại giọt nào. Mặc dù đã gặp qua nhiều lần, nhưng Lâm Thông Bảo vẫn nhịn không được cười trộm, hô —— sắp bị nội thương rồi có biết hay không a!
“Phanh phanh phanh…..” một trận đập cửa truyền đến, Viêm đi rửa chén, Lâm Thông Bảo đứng lên đi mở cửa, vừa mở cửa ra, lại sửng sốt —– cậu tựa hồ… Thấy được một bức tường thịt?
Lâm Thông Bảo nghi hoặc mà đánh giá bức tường thịt lông mao mềm mại trước mắt —- đúng vậy, cái bụng trăng trắng có điểm giống hổ hình của Viêm, dùng tay nhẹ nhàng chọt chọt, xúc cảm càng giống hơn, thậm chí có có một tí ti bị bật lại, Lâm Thông Bảo nghi ngờ, khi nào gia môn hắn lại mọc thêm thứ này?
“Hô hô hô ~ rất ngứa….” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng thanh âm giống như sét đánh, Lâm Thông Bảo bỗng nhiên nhảy ra! Đây là đồ vật thần mã gì a! Cư nhiên còn có thể nói?
Viêm nghe được tiếng động, từ phòng bếp chạy đến, “Làm sao vậy” lúc nhìn đến bức tường thịt kia thì liền ngây ngẩn cả người.
“Lỗ…. Lỗ mã?” Viêm há to mồm, vẻ mặt không thể tin.
Lỗ…. Lỗ mã? Lâm Thông Bảo khóe miệng rút gân, này….. Thứ này chính là phụ thân của Viêm? Không phải đâu? Tường thịt sao có thể sinh ra một con hổ thú nhân?
Còn đang nghi hoặc, bức tường thịt kia lui một chút, trong chốc lát liền hé ra cái mặt thật lớn chen chúc về hướng cửa, ở Lâm Thông Bảo đang hoài nghi cánh cửa có thể bị sụp hay không, cậu cuối cùng cũng thấy được chân diện mục của gương mặt to đùng kia!
“Miêu…. Miêu tiên nhân a!” Lâm Thông Bảo trợn mắt há hốc mồm, làm một nhân loại thế kỷ 21, cậu cũng là một phần tử rất mê xem anime, làm sao có thể chưa từng đọc qua Dragon Ball (7 viên ngọc rồng)? Tường thịt trước mắt, vô cùng to lớn, thời điểm làm cánh cửa, để tiện cho thú nhân xuất nhập, đại môn làm ước chừng 3 mét, chiều rộng toàn bộ mở ra cũng khoảng được 2 mét 5, nhưng nó chỉ có thể dung nạp được cái đầu cùng cái cổ dính một ít mao, nhưng cái đầu này thấy thế nào, lại có vẻ giống như miêu tiên nhân, đôi mắt cơ hồ híp lại thành một đường kẽ, trên môi đầy thịt mọc ra mấy sợi râu dài, cái mặt thì cười tít cả mắt, chẳng qua bộ lông nó hiện lên kim hoàng sắc, trên đầu tựa hồ còn có chữ?
“A vù vù, thân ái bảo bối nhi tử, ta tới thăm ngươi ~~” làm người ta giật mình chính là cái mặt nhìn qua như thế nào cũng giống như mặt miêu, há miệng nhưng hộc ra tiếng người.
Thấy giống cái nhà mình lăng lăng đứng chết trân tại chỗ, Viêm buồn bực nghĩ muốn che mặt, cũng bởi vì lỗ mã có cái dạng này, cho nên hắn mới không muốn nói ra, “Lỗ mã, ngươi tại sao lại trở về?” Ngữ khí hơi có chút ai oán.
Đại miêu há miệng, cười nói: “Hô ha ha ~ đi ra nói đi, nơi này quá nhỏ, mẫu mã ngươi còn ở bên ngoài chờ kìa, nga —– đây là giống cái của ngươi đi? Thật đáng yêu ~ đến, đi ra để ta nhìn cái nào.”
Lâm Thông Bảo cùng Viêm gương mặt cổ quái bước ra đại môn, cuối cùng cũng nhìn rõ hoàn toàn chân thân của miêu tiên nhân này —- lớn, siêu cấp lớn a!
Ngoài việc giống miêu tiên nhân, còn có thế đứng kia! Mặt kia! Một số tư thế bưng cằm kia, cái bụng béo béo mập mạp kia —– chỉ sợ đây chính là chân diện mục của bức tường thịt đây?
Lâm Thông Bảo 囧囧 mà nhìn đống thịt kia, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Di? Đây là giống cái Viêm bảo bối lựa chọn sao?”
Một thanh âm kiều mỵ từ phía sau miêu tiên nhân truyền đến, Lâm Thông Bảo nghi hoặc mà chuyển đầu, phát hiện dưới khuỷu tay miêu tiên nhân nhưng lại có một mỹ nhân đang đứng, tóc dài màu bạc rơi xuống đất, người nhỏ eo nhỏ, mặt mày như vẽ, môi đỏ như son, thật sự là thiên tiên hạ phàm. Lâm Thông Bảo nhìn đến mặt hồng tim đập, có thể ở tại thế giới thú nhân này nhìn thấy một mỹ nữ như vậy, nhưng mà ngẫm lại —- không đúng, thế giới thú nhân không có mỹ nữ a?
Lâm Thông Bảo lại chăm chú nhìn kỹ lại một lần, choáng! Thật đúng không phải là mỹ nữ, người ta ngực phẳng, là một mỹ nam a!
“Mẫu mã.” Viêm kêu ra nghiệm chứng thân phận của đối phương, Lâm Thông Bảo yên lặng nội ngưu: Thế giới thú nhân chính là cơ tình rải rác khắc thế giới có biết không a!
“Đến, Viêm bảo bối lại đây cho mẫu mã nhìn xem, đã lớn như vậy rồi a, ha ha.” Mỹ nữ, không, mỹ nam vẫy tay gọi Viêm đi qua.
“Phốc ~” vừa mới không chú ý, hiện tại mới phát hiện mỹ nhân kêu Viêm, đúng là kêu “Viêm bảo bối”, giống với mình đều kêu Lạc bảo bối, khả vừa nghĩ tới, thú nhân kia bộ dáng người cao ngựa lớn, kêu ‘bảo bối’, phốc ~ Lâm Thông Bảo không hiền hậu mà cười ra tiếng.
Viêm cứng ngắc mà xoay người, kéo qua Lâm Thông Bảo đang cười trộm nói: “Mẫu mã, ta đã trưởng thành, không còn là tiểu hài tử, người kêu Viêm là được rồi. Đây là giống cái của ta, kêu Lâm Thông Bảo, các người gọi hắn Thông Bảo là được.”
“Ha ha, Viêm bảo bối trưởng thành, cũng biết thẹn thùng.” Giống cái xinh đẹp nhẹ bưng hai má, cười tủm tỉm mà xem nhẹ chuyện Viêm bảo hắn không được kêu bảo bối nữa.
Viêm yên lặng hắc tuyến, quyết định không để ý giống cái nói nữa.
“Nga, nhi tử của ta, ánh mắt rất là không tồi, bộ dạng giống cái này thật rất khả ái, bất quá so với mẫu mã ngươi vẫn còn kém xa.” Đại miêu nâng lên móng vuốt trảo trảo chòm râu, tuy rằng động tác thực manh, nhưng Lâm Thông Bảo như thế nào cũng manh không nổi.
Lâm Thông Bảo hướng hai người (một người một thú) chào hỏi qua sau, nói ra nghi vấn của chính mình: “Ngài, ngài là lỗ mã của Viêm sao? Ngài như vậy, ưm….. Là hình thú sao?”
Đại miêu gật gật đầu, nói: “Chớ khẩn trương, ngươi là giống cái của Viêm, tự nhiên cũng nên gọi ta là lỗ mã luôn đi.”
“Lỗ mã, vì cái gì ngài ở hình thú nhưng lại có thể nói chuyện? Ta nhớ được thú nhân khi biến thành hình thú thì đều không thể mở miệng nói chuyện.” Lâm Thông Bảo một hơi nói ra nghi hoặc.
Nhưng lúc này lại thấy hai người đối phương đều cười đến thần bí hề hề, đại miêu vuốt chòm râu cười mà không nói, giống cái mỹ nhân nhưng lại mở miệng: “Ai nha, được rồi được rồi, bụng ta cũng đã đói lắm rồi đây. Thông Bảo Tiểu Bảo Bảo, ta nghe bảo bối nói ngươi biết làm rất nhiều món ngon, hắc hắc, có thể làm chút cho chúng ta ăn không?”
“Đi thôi, ta giúp ngươi.” Viêm cúi đầu kéo tay Lâm Thông Bảo đi vào trong nhà, cảm giác hắn giống như đang chạy trối chết vậy, Lâm Thông Bảo 囧.
“Làm thêm một phần cho ta nữa.” Phía sau truyền tới tiếng la của một thú nhân, Lâm Thông Bảo quay đầu vừa thấy, hắc! Đúng là Áo Đức Mạn, nhịn không được thốt ra: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
Mặt Áo Đức Mạn rút rút, lại rút rút, ở khi Lâm Thông Bảo cho rằng hắn sẽ biến thành co rút lại, hắn rốt cục phun ra một câu, “Ta từ lúc bắt đầu đã tới đây!” (í ảnh ngay từ đầu đã có mặt nhưng bị người xem nhẹ như không khí hố hố, tội nghiệp)
Đồ ăn làm cũng rất mau, nhưng hai người kia ăn còn nhanh hơn, đồ ăn vừa mới bưng lên, chỉ chớp mắt liền biến mất sạch sẽ, chờ hai người đem toàn bộ thức ăn buổi sáng Viêm đi săn được nấu hết, rốt cuộc thở ra một hơi ——- thỏa mãn.
“Trời ạ, thật sự là ăn quá ngon đi, ta cho tới bây giờ chưa từng ăn qua thức ăn ngon như vậy.” Mỹ nhân giống cái mở miệng khen, trên tay còn đang nắm lấy Lạc bảo bối vựng vù vù, đáng thương Tiểu Lạc nằm ở trong tay tổ mã của nó từ xoa đến chà xát, cơ hồ cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều thay đổi hình dạng, Lâm Thông Bảo đau lòng ứa mồ hôi.
“Thân ái, nếu ngươi thích, chúng ta có thể lưu lại, mỗi ngày ăn,” Đại miêu lỗ mã vẻ mặt thâm tình (?).”
“Không, thân ái, bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, hẳn là có cuộc sống riêng, ta sẵn sàng đi theo ngươi ngắm nhìn mảnh rừng rậm khổng lồ này.” Mỹ nhân giống cái vẻ mặt hạnh phúc mà dựa vào trên người đại miêu, hai người tầm mắt tương giao, ngọt ngọt ngào ngào.
Lâm Thông Bảo cảm giác trên người mình da gà đều nhảy dựng lên, tuy rằng mỹ nhân rất đẹp, nhưng cậu chịu không nổi a! Ở nơi công cộng quá cơ tình sẽ làm bị thương mắt người ta đó biết hay không!!! Lỗ mã đại nhân luôn luôn là hình thú a hồn đạm!!(Mộng chẳng biết ‘hồn đạm’ 魂淡  nghĩa là gì, tra gg mà chẳng được kết quả gì, Mộng nghĩ ý của nó chắc là đang mắng hoặc trỉ chích người nào đó thì phải, nếu ai biết chính xác nghĩa của nó thì mách Mộng, Mộng sẽ sửa lại ^^)
Cẩn thận xách qua Lạc bảo bối con mắt đang xoay quanh nhìn chăm chăm ôm vào trong ngực, Lâm Thông Bảo trực tiếp cúi đầu đùa tiểu tử kia, có một số việc vẫn nên ít nhìn là tốt hơn a. TAT
Mẫu mã Viêm phi thường nhiệt tình, lỗ mã thì rất hoạt bát hiếu động hay nói, người một nhà ở chung với nhau cũng rất là vui vẻ, nhưng làm cho Lâm Thông Bảo tò mò là, lỗ mã Viêm vẫn mãi giữ hình thú mà nói chuyện, nên không biết nhân thân (hình người)của ông ta rốt cuộc là bộ dáng gì.
Mấy người cứ như vậy ngồi ở ngoài phòng nói chuyện, không bao lâu bên cạnh liền vây quanh một đám tộc nhân trong bộ lạc, nhưng không một người đối với thú thân(hình thú) lỗ mã của Viêm tò mò, thẳng đến nghe nói ông chính là thế hệ tộc trưởng tốt nhất thì Lâm Thông Bảo mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đây là lão lãnh đạo trở về a.
Đối với mỹ nhân mẫu mã, Lâm Thông Bảo thiệt sự không nói gì, nhìn dễ thân đáng yêu, nhưng thật sự quá nhiệt tình, xem vẻ mặt đau khổ của Áo Đức Mạn né qua né lại, trốn tránh mẫu mã hắn ôm là sẽ biết.
Đang lúc Lâm Thông Bảo may mắn thời điểm mình bị lãng quên, mỹ nhân mẫu mã đại nhân tựa hồ đã biết ý tưởng của cậu, nhẹ nhàng bước đến, nhìn Lâm Thông Bảo cười nói: “Tiểu Bảo Bảo thực đáng yêu nha, mấy ngày nay thật sự là ít nhiều được ngươi chiếu cố, Viêm từ nhỏ đã đặc biệt độc lập, ta đây làm mẫu mã chung quy cũng không giúp đỡ được cái gì, chỉ hi vọng nó có thể sống hạnh phúc khoái hoạt.”
Lâm Thông Bảo an ủi: “Mẫu, mẫu mã, người yên tâm, ta cùng Viêm quả thật rất tốt, Viêm rất biết chiếu cố người.”
Mỹ nhân mẫu mã nghe xong, che miệng cười cười, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lạc đang nằm trong lòng ngực Lâm Thông Bảo, sau khi lau chùi vết dầu dơ, cười nói: “Nghe ngươi nói vậy ta càng yên tâm, ngươi là một tiểu gia hỏa đáng giá để người ta yêu thương, có ngươi chiếu cố, Viêm nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Lâm Thông Bảo thẹn thùng mà cúi đầu cười cười, trong lòng chưa kịp cao hứng vì mẫu mã ôn nhu, thì lại cảm thấy trên mông thoáng cái tê rần, xoay xoay vừa thấy —– tay mỹ nhân mẫu mã đang để ở trên đó, nhéo lại nắm, nói: “A, quả nhiên là co dãn phi thường tốt a, tương lai nhất định có thể sinh đứa bé mập mạp ~^o^~”
Lâm Thông Bảo: “….”
Hồn đạm!! Thế giới thú nhân quả nhiên nhiên không kháo phổ* a! Mao!!
Kháo phổ: là tin cậy, đáng tin tưởng, hợp quy tắc, đúng với lẽ thường, phù hợp các quy luật khách quan. Không kháo phổ là lạc đề quá xa, không phủ hợp với thực tế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.