Sáng sớm tỉnh lại, Địch Nãi phát hiện Phất Lôi đã sớm ra ngoài. Mặc xong quần áo xuống giường, lúc chân giẫm xuống đất thì thắt lưng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Ai u, thắt lưng của ông a! Địch Nãi oán giận nghĩ, cái người này xem như thức thời, sáng sớm đã chạy mất, bằng không ông nhất định phải tính sổ một phen.
Kỳ thực Địch Nãi nghĩ oan cho Phất Lôi, y mới không phải bỏ chạy mà là tìm thức ăn ngon cho cậu. Đương nhiên, Phất Lôi cũng hiểu đêm qua mình đòi hỏi hơi quá, vì thế sáng nay mới hảo hảo biểu hiện một phen để Địch Nãi vui vẻ.
Xoa xoa thắt lưng đau nhức, mang dép lê tự chế, Địch Nãi lẹp xẹp lẹp xẹp đi ra bờ sông rửa mặt.
Lúc vốc nước rửa mặt, Địch Nãi phát hiện trên đỉnh đầu có phi thú bay qua. Ngẩng lên nhìn một cái, má ơi, một con rắn có cánh đang bay! Cậu ngây người một lúc mới nhớ ra đấy là thú nhân dực xà tộc! Cách lễ thù thần chỉ còn hai ngày, người của hai bộ lạc khác đại khái cũng nên tới rồi.
Trước kia cậu đã thấy qua dực long cùng dực báo, nhưng chưa từng thấy qua dực xà. Địch Nãi nghĩ, dực xà cùng dực long quả thực không giống nhau. Xem ra, đôi cánh của thần ban cho mềm mại xinh đẹp hơn hẳn!
Bất quá, đôi cánh của dực xà tộc quả thực quá hoa lệ, quả nhiên xà tộc trời sinh dụ hoặc a!
Địch Nãi vừa nghĩ ngợi vừa cầm lấy bàn chải chấm muối đánh răng, dùng ống tre hớp nước ùng ục ùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358884/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.