Khi ta tỉnh lại, có một lúc lâu ta chỉ mở to mắt nhìn sững bầu thiên không, trước mắt là một vùng mơ hồ, rất nhiều hình ảnh hỗn độn, làm thế nào cũng không nắm bắt được. 
Hình ảnh cuối cùng hiện ra là một đôi mắt, tràn ngập kinh hãi đau đớn, ta tựa như chính bản thân mình cảm nhận điều đó, trong đau đớn hét to một tiếng. 
“Sư phụ!” 
Không có ai trả lời ta, đột nhiên lóe lên một tia sáng chói mắt khiến ta khẽ rên một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại, có cái gì đó mổ nhẹ trên tóc, ta giật mình, khó nhọc nghiêng mặt nhìn, thì ra là Ưng nhi. 
Ưng nhi đáp xuống ngay bên tai ta, dùng mỏ rỉa rỉa tóc ta, thấy ta tỉnh lại cũng không ngừng, lại nhẹ nhàng mổ mổ, như thể ngăn không cho ta nhắm mắt lại. 
“Mày ở đây à… tốt quá.” Ta thều thào, cảm thấy giọng nói của mình vô cùng thê thảm. 
Ưng nhi nghếch mỏ lên trời, bộ dạng rất chi là ghét bỏ, nhưng đôi cánh lại mở ra chạm vào mặt ta, động tác không hề mạnh chút nào. 
Ta chớp chớp mắt, cố quên đi cảm giác đau đớn đang từng cơn ập đến, cố gắng nhìn xem mình đang ở đâu. 
Xung quanh chỉ có khoảng không, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, thị lực chỉ có thể nhìn thấy được những tảng đá lởm chởm hình thù quái dị và vách núi hoang vu. 
Ta khẽ nhúc nhích, bên dưới thân lào xào đung đưa, lúc này mới phát hiện mình đang giắt trên một cây thông mọc nhô bên vách đá, lá thông như kim, cuối mùa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616136/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.