Cả đời ta không quên được những lời đó, thế nên thật lâu thật lâu về sau này, ta vẫn còn giật mình bàng hoàng tỉnh dậy khi nghe thấy nó văng vẳng trong giấc mộng, như trở về buổi tối đáng sợ này, lồng ngực trống rỗng, trái tim như bị dây thép treo lơ lửng giữa hư không.
Đêm tối đen như mực, trong rừng rậm sương mù dày đặc, những thân cây cao chót vót che khuất ánh trăng. Ta không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ duy trì một tư thế ngồi cứng ngắc sau lưng Trần Khánh, đầu ngoái lại mắt dán chặt về sau.
Sư phụ nhất định sẽ không có việc gì, về phần ta, người bảo ta rời đi, ta liền rời đi, tựa như lời Trần Khánh đã nói, không nên ở lại gây thêm phiền toái cho người.
Tử Cẩm vẫn trầm mặc. Hàn Vân cùng Trần Khánh thúc ngựa phi như bay trong rừng, những nhánh cây không ngừng sượt qua người ta, sau tai vọng tới một loạt tiếng vó ngựa, dồn dập liên hồi, nghe ra có ít nhất hơn mười con ngựa đang phi nước đại, lại một lần nữa trái tim bất an của ta rung lên những nhịp đập hỗn loạn. Hàn Vân nóng ruột, quay đầu khẽ gọi một tiếng: “Trần Khánh, có phải truy binh đuổi theo không?”
Trần Khánh còn chưa kịp trả lời, trong bóng đêm đen kịt truyền đến một giọng nói khiến cho trái tim mọi người dịu lại trong nháy mắt.
Là giọng nói của tướng quân, trong thời khắc như thế này vẫn trầm ổn mà đanh thép.
“Hàn Vân, Trần Khánh, chú ý phía trước, đừng ngừng lại.”
Ta nghe thấy bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616135/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.