Ta ngủ rất ngon, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì phát hiện ra sư phụ đã đi rồi. Phượng Ca nghe thấy tiếng động lật đật chạy vào, nhìn thấy gương mặt ta liền đứng đực ra. 
“Thật sự hết rồi ư? Cô quả là lợi hại. Ngày hôm qua gương mặt cô sưng phù, dọa cho ta sợ choáng váng, ta còn tưởng cô không xong rồi.” 
Ta ‘phi phi’ hai tiếng: “Đồng ngôn vô kỵ, tướng quân đâu rồi?” 
(*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.) 
Phượng Ca thấy ta khỏi bệnh, toàn thân như cây xanh thiếu nắng được nhìn thấy mặt trời, cười tươi rói trả lời ta: “Tướng quân đi thao luyện buổi sáng.” 
Ta sửng sốt: “Người đi khi nào vậy?” 
“Giờ mão á.” Phượng Ca nhìn trời: “Không biết hôm nay tướng quân có mang binh đi thao luyện bên ngoài doanh trại không, nếu có thì không biết khi nào mới về.” 
Ta nhớ rõ tối qua, qua giờ tý ta mới ngủ thiếp đi, khi đó sư phụ còn chưa ngủ. Giờ mão thao luyện, vậy chẳng phải sư phụ nghỉ ngơi chưa được đến hai canh giờ sao? 
(*Giờ mão: 5-7 giờ sáng, Giờ tý: 11 giờ đêm – 1 giờ sáng) 
“Tại sao lại thao luyện sớm như vậy chứ?” 
Phượng Ca lé mắt dòm ta: “Trong doanh trại luôn như vậy, sớm cái gì?” 
Ta: “…” 
Phượng Ca thấy ta không nói nên lời, liền lộ ra vẻ đắc ý, lắc lắc đầu, chỉ vào ta: “Tướng quân bảo cô nằm yên nghỉ ngơi, đừng có chạy loạn khắp nơi, trở về giường nằm đi, muốn ăn cái gì, ta làm cho.” 
“Đồ ăn vặt sao?” 
“Cơm cho người bệnh.” Phượng Ca 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616126/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.