Ta bị dọa cho sợ đến choáng váng, ánh mắt bị che kín cũng không biết tránh ra, sư phụ vừa hỏi đã lập tức đáp ngay, bởi vì sợ, giọng ríu lại. 
“Không, không có chuyện gì, Vương giám quân tìm con, ông ta không cho con đi, con không có hạ thuốc ông ta, đây là con tự làm mình, không phải, là ông ta muốn con…” 
Hai mắt ta bị che kín, trong bóng tối không nhìn thấy gì, lòng cuống quýt, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, ngay cả bản thân ta cũng không biết mình đang nói gì. 
Bàn tay trên mắt rời đi, ta còn chưa kịp mở mắt ra đã bị ôm lấy, là sư phụ, hai cánh tay đỡ ta dậy khỏi giường, ôm vào lòng, làn da nóng như thiêu đốt của ta áp vào áo giáp lạnh như băng, thoải mái đến nỗi khiến ta muốn lớn tiếng thở dài. 
Ta muốn vòng tay ôm sư phụ, nhưng ngón tay vừa giơ lên đã cảm thấy thân thể sư phụ cứng đờ, từng cơ bắp trên người căng cứng, ta kinh hãi, quay đầu sang định nói chuyện, lại nhìn thấy phần cổ nơi ta áp mặt vào gân xanh nổi gồ lên, mạch nảy thình thịch. 
Ngay cả những người chưa từng đọc qua sách thuốc cũng biết đây là phản ứng của một người khi họ giận dữ, trái tim ta vừa mới thả lỏng đôi chút lại bị treo lên lơ lửng, quên luôn cả lắp bắp: “Sư phụ, con không sao, con có thuốc, sáng mai là khỏi ạ.” 
Một hồi lâu sau sư phụ mới trả lời, chỉ một chữ đơn giản: “Tốt.” Sau đó chậm rãi buông ta ra, ngẩng đầu lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616125/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.