Đại quân hạ trại trong rừng hai ngày, sư phụ không nhắc lại chuyện ta phải quay về, ta liền lẳng lặng ở lại. Phượng Ca tìm cho ta một bộ quân phục cỡ nhỏ, ta hớn hở mặc vào rồi đi ra bên ngoài lều cho hắn xem. Phượng Ca nhíu mày, bảo người cậu làm sao vậy nhỉ, mặc binh phục vào cũng không giống binh sĩ, lụng thụng lùng thùng toàn nếp nhăn. 
Ta cũng cảm thấy khó coi, không ngừng đưa tay vuốt, bị mọi người cười cho một trận. Quý tiên sinh còn đến an ủi, bảo ta không có việc gì, mặc vài ngày là quen ngay thôi. 
Quý tiên sinh cất lời, mọi người lập tức im in thít. Ta cảm thấy hơi kỳ lạ, Quý tiên sinh rõ ràng là một người rất điềm đạm nhẹ nhàng, sao ai nấy đều có vẻ sợ ông ấy. 
Từ Bình bị phạt hai mươi gậy, ta là sau đó mới biết được, nhất thời cảm thấy có lỗi, áy náy đến độ cắn muốn đứt đầu ngón tay. Ta cầm loại thuốc mỡ tốt nhất đi tìm hắn, hắn còn bày ra vẻ chuyện nhỏ có hề gì, trên người quấn kính băng vải, vậy mà mặt lại cười toe toét an ủi ta. 
“Không sao đâu, yên tâm đi.” 
Ta khổ sở nhìn tấm lưng hắn, nhỏ giọng: “Sao sư phụ có thể làm như vậy…” 
Từ Bình lập tức lắc đầu, trả lời ta với vẻ mặt hết đỗi nghiêm túc: “Phải như vậy, tướng quân đã phạt nhẹ rồi.” 
Ta sợ hắn lại lôi mấy cái quân quy quân luật ra nói, thấy hắn không có việc gì, bèn vội vàng để thuốc xuống chạy vù một mạch. 
Y theo lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616118/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.