Ngựa của sư phụ đến gần, ta ngồi trong thùng xe vừa nóng lòng muốn nhìn thấy người vừa biết không thể nào núp im trong này được, bèn lọ mọ trèo xuống, cũng không dám nói lời nào, cúi thấp đầu chờ bị xử lý. 
Nhưng hai chân ta vừa chạm đất liền cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ thường, bèn dè dặt ngẩng lên nhìn thoáng qua một cái, hai con mắt lập tức trợn tròn. 
Sư phụ thực sự đang đứng trước mặt ta, nhưng đằng sau người là tầng tầng lớp lớp binh sĩ tựa sóng biển cuồn cuộn, đen kịt nhìn không thấy điểm cuối. 
Mấy kỵ binh nói chuyện trước đó đã điều ngựa vào đội hình, đang đứng sau sư phụ dòm ta. Từ Bình đã sớm nhảy xuống khỏi xe, quỳ một gối dưới đất. 
Sư phụ một thân giáp bạc sáng choang, đầu đội mũ thép bạch long, chùm tua trên chóp mũ đỏ rực như máu, yên lặng nhìn ta. Ngay cả con Ô Vân Đạp Tuyết cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Ta nhìn sắc mặt sư phụ rồi nhìn đại quân phía sau người, không kìm được nuốt nước bọt đánh ực rồi tiếp tục há hốc miệng. 
Từ Bình lật đật lên tiếng: “Tướng quân, chuyện này xin cho thuộc hạ được giải thích.” 
“Không cần nói nữa, lên ngựa về hàng ngũ, đừng làm chậm trễ lộ trình của đại quân.” Nói xong cũng không liếc nhìn ta lấy một cái, thúc ngựa đi trước làm gương, giống như ta không hề tồn tại. 
Phía sau truyền đến một hồi kèn hiệu lệnh vang dài, âm thanh hùng tráng vẳng vọng xé toạc bầu không khí xác xơ tiêu điều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616113/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.