Trên đường cái, bá tánh hân hoan nhảy múa, đứng hai bên đường nghênh đón. 
Hai bên đường cao lầu san sát, bị đủ loại người chen đầy, tranh nhau nhìn dung mạo của vị tướng quân thống lĩnh ba quân này - An Vương điện hạ. 
Cách cửa sổ chạm trổ, ta liếc mắt một cái đã thấy nam nhân được vây quanh như sao vây quanh trăng sáng kia. 
Hắn mặc khôi giáp bạc trắng, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, không có biểu cảm dư thừa, oai phong lẫm liệt như chiến thần. 
Không biết có phải nhận ra ánh mắt của ta hay không, hắn dường như cảm nhận được điều gì đó mà ngẩng đầu lên. 
Bốn mắt nhìn nhau, cả người ta đều run lên. 
Vội vàng lùi lại một bước, kéo rèm cửa sổ, tim đập thình thịch không ngừng. 
Buổi tối hôm đó có tiệc mừng công. 
Đèn hoa vừa lên, trong điện đèn đuốc sáng trưng, ca múa thái bình. 
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên đài cao, phía dưới gần nhất bên trái là Thái tử, bên phải là An Vương. 
Hoàng đế nói vài câu xã giao, nâng chén chúc mừng An Vương đại thắng. 
Bên cạnh Thái tử, Ngọc Khanh e lệ ngồi bên, yên lặng rót rượu gắp thức ăn, rất là ân cần. 
Lẽ ra ở bữa tiệc cung đình như vậy, một trắc phi như nàng ta không có cơ hội ngồi cạnh Thái tử. 
Thế nhưng nàng ta lại ngồi, đủ thấy Thái tử sủng ái nàng ta. 
Ta vừa định thu hồi tầm mắt, lại chạm phải đôi mắt đầy ẩn ý của Thái tử. 
Trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ngoc/3737554/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.