Thái tử không thể tin nổi trừng mắt nhìn ta, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Ngọc Khanh bên cạnh hắn như bị kinh hãi, bịt tai co rúm người lại trong lòng hắn.
Trong bầu không khí gần như đông cứng này, ta nhìn chằm chằm hắn, trên mặt không có chút biểu cảm nào: "Ta và ngài, cũng giống như tấm lụa này, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nói xong, ta không để ý đến hắn nữa, ném cung tên xuống rồi xoay người rời đi.
Phía sau, ta nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Ngọc Khanh: "Điện hạ, đều tại thiếp, thiếp cứ nghĩ tỷ tỷ nhìn thấy Điện hạ biến tâm ý của tỷ ấy thành diều thì nhất định sẽ vui mừng, không ngờ tới...Tỷ tỷ hình như rất tức giận, Điện hạ có muốn đi dỗ dành tỷ ấy không?"
Ta cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mình.
Sau một thoáng im lặng, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn, bực bội của một nam nhân: "Không cần để ý đến nàng ta, đợi thành thân rồi nàng ta tự khắc sẽ ổn thôi."
Ta cứ ngỡ rằng kiếp này cho dù không thể làm phu thê, thì ít nhất cũng có hơn mười năm tình nghĩa.
Nào ngờ, mọi hành vi cử chỉ của hắn, đều xa lạ đến đáng sợ.
Cứ như thể, ta không phải là thanh mai trúc mã được hắn yêu chiều hơn mười năm, mà là kẻ thù của hắn vậy.
Trở về phủ Quốc công, ta đem những thứ từng liên quan đến hắn thu dọn lại, cất vào kho.
Ta cũng nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ngoc/3737553/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.