Tổ mẫu vẫn đang cười, nhưng ý cười chẳng thể chạm đến đáy mắt: "Ta có lòng muốn nó làm chính phi, vậy mà nó lại vội vàng đi làm thiếp cho người ta. Nếu không phải đã hứa với Bệ hạ tạm thời giấu kín hôn sự của con, ta thật muốn xem thử nó biết được thì sẽ có vẻ mặt gì..."
Ta im lặng, không nói gì.
Kiếp trước tổ mẫu gả ta cho Thái tử, Ngọc Khanh gả cho An Vương làm chính phi.
Kiếp này theo cách làm của tổ mẫu, ta gả cho An Vương thì bà nhất định sẽ tìm cách đưa Ngọc Khanh làm Thái tử phi.
Đáng tiếc, muội ấy lại chọn làm lương đệ.
Nghĩ đến câu nói trước của bà, ta bỗng thấy chột dạ: "Tổ mẫu có biết, vì sao Bệ hạ muốn giấu kín chuyện hôn sự, và muốn giấu đến khi nào không?"
Bà trầm ngâm một lúc, rồi mới mở lời: "Từ khi Hoàng hậu qua đời, Bệ hạ đối với Thái tử cũng không còn như xưa, chắc là đã sinh lòng nghi ngờ."
Nói xong bà nhìn ta: "Giấu không được bao lâu đâu, tháng sau An Vương hồi kinh, chắc chắn sẽ ban hôn."
Ta lặng lẽ tính ngày, cũng may, chỉ còn hơn mười ngày nữa.
Ngày Ngọc Khanh xuất giá được định vào ba ngày sau.
Thái tử cố tình nạp nàng vào cửa trước khi đại hôn, vừa lấy lòng người trong lòng, vừa ra oai với ta.
Vì hôn sự gấp gáp lại chỉ là trắc phi, nên hôn lễ cũng không được long trọng.
Nhưng Thái tử lại đích thân đến đón, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ngoc/3737551/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.