Trong Thính Trúc Viên, không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hương đàn thoang thoảng bay lên từ lư hương, làm mờ đi ánh mắt sắc bén của tổ mẫu.
Tổ mẫu nhìn ta từ trên xuống dưới, như muốn nhìn thấu tâm can ta: "Chẳng phải con vẫn luôn có ý với Thái tử sao, tại sao lại không chọn hắn?"
Ta quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Chính vì con có ý với Thái tử, nên con mới không thể gả cho hắn. Con không muốn tự làm mình đau khổ, vì chờ đợi một người không trở về mà đau lòng đến tan nát cõi lòng. Kính xin tổ mẫu thành toàn cho con.”
Rất lâu, cho đến khi ta quỳ đến hai chân tê dại.
Cuối cùng cũng nghe thấy tổ mẫu thở dài một tiếng, dịu dàng nói rằng: "Thôi vậy, ngày mai vào cung ta sẽ bẩm rõ ràng với Hoàng thượng, ban hôn cho con."
Ta vẫn quỳ rạp trên mặt đất, lại dập đầu một cái.
Kiếp này, ta không muốn gả cho Lý Cẩn Thần nữa.
Hai ngày sau, người người tấp nập, thành Trường An nhộn nhịp như xưa.
Ta như thường lệ ra ngoài mua sắm, lại bị Thái tử đang trên đường xuất cung chặn xe ngựa.
Hắn kéo chặt dây cương, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, vẫn phong lưu tuấn tú như trước.
Thế nhưng hắn lại nhíu mày nhìn ta, giọng nói lạnh lùng: "Nghe nói nàng cầu thánh chỉ ban hôn? Thẩm Ngọc Thư, nàng cứ gấp gáp như vậy sao?"
Ánh mắt lạnh nhạt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ngoc/3737550/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.