Hắn thấy cô cầm chai nước đi trông rất khó khăn, Mạc Lưu cho thìa cơm vào miệng nhớ lại cái cục tức ở ngoài hành lang, hắn muốn buông lời châm chọc.
Mạc Lưu: "nhảy nhót nhiều quá bây giờ không thèm đi nữa mà thành nhảy để đi rồi sao?"
Lâm Nhiên đang đi, nghe được ai đó mỉa mai mình, quay lại trông thấy hắn vẻ mặt liền tỏ ra không vui.
"Không biết thường ngày thầy thích ăn gì nhỉ?"
Hắn nheo mài nhìn cô, Lâm Nhiên: "sao cứ hay buông lời rè rè bên tay như muỗi ấy."
Cô hắc hơi nhìn hắn khiêu khích, Mạc Lưu bị nói cho ngơ ra, hắn chẳng nghĩ đến học sinh ở đây sao lại có biểu hiện đó với thầy cô dạy mình như thế chứ.
Mạc Lưu bỏ thìa trên tay xuống: "em nói có hơi quá rồi đấy."
Lâm Nhiên nghiên đầu không cho là vậy: "thế sao?"
Mạc Lưu: "em!"
Lâm Nhiên thấy hắn bật chế độ nghiên túc của thầy giáo liền chạch môi: "đùa thôi, thầy mau ăn đi."
Xua tay rồi không đợi hắn đáp lại, cô đã mất hút sau cửa kính. Mạc Lưu thỏi phì tóc mái lên, không hiểu nổi là không hiểu nổi thật mà.
__
"Nè A Nhiên tối nay suy nghĩ lại đi, leo tường đi ăn lẩu dê với tao."
Lâm Nhiên đưa chai nước cho Ngọc Mai thuận thế ngồi xuống cục đá dưới bóng cây, hắc tay:
"Không được, tối nay còn có chuyện không đi được khi khác đi."
Ngọc Mai nhìn sang Kiều Lan vẻ mặt không hiểu cô cứ bí hiểm làm gì chứ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-muc/2968555/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.