Miệng Từ Tử Kình đang ngậm kẹo que, đột nhiên thấy người như vậy, bị dọa sợ, sau khí vào nhàcậu vẫn chưa mở miệng, lúc này cậu Lê lại nói chuyện với cậu, cậu hốthoảng, lập tức níu lấy ống quần của cha, kẹo que trong miệng càng ngậmchặt hơn.
“Ông con nói chuyện với con, đừng sợ.” Lê Thượng Thần nhỏ giọng an ủi con trai.
“Con tên là Từ Tử Kình, Kình trong mạnh mẽ sao?” Cậu Lê lại hỏi, lại đưa tay về phía bé trai.
Bé trai sợ hãi, ánh mắt trong suốt đáng yêu nhìn vào bàn tay to lớn kia,cậu thường nhìn cha mình bắt tay với người khác, người ông hung dữ nàymuốn bát tay với cậu sao? Tay trái cậu sợ hãi nắm chặt quần cha mình,đưa tay phải ra, nhưng cậu quên trên tay vẫn còn cầm kẹo que, tay nhỏ bé duỗi một cái, phốc một tiếng, kẹo que trong tay nằm trên tay ông cậu.
Thoáng chốc trong nhà tĩnh lặng như tờ, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng tay cậu Lê, một mảng ướt át, kẹo que màu sắc dính trên tay ông cậu.
Tay của cậu Lê, cầm qua thước dạy, cầm qua phấn viết, cầm qua roi mấy, đâylà lần đầu tiên cầm lấy chiếc kẹo que dính nước miếng trẻ em, không chỉông sửng sốt, mà tất cả mọi người trong nhà đều ngẩn người.
Thậtmay mợ Lê cười ha ha. “Tử Kình rất ngoan, con nghĩ ông muốn xin ăn kẹophải không?” Bà cười một tiếng như vậy, tất cả mọi người trong nhà đềucười, không khí nhất thời hòa hoãn.
Sau đó một nhà ba người Lê Thượng Thần đi vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mua-vo-truoc/1917950/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.