Từ Lỵ Hoan đang chìmngập trong những hồi ức về quá khứ nên không để ý đến hành động của côbạn thân , cô tiếp tục phân tích. "Vậy không tính là gì, đàn ông khi đến một số tuổi nhất định đều muốn xây dựng gia đình, bản tính phong lưucùng suy nghĩ muốn có một mái ấm gia đình của bọn họ không liên quan đến nhau khi họ đã lập gia đình thì họ sẽ dần sửa đổi bản tính của mình.Nhưng anh căn bản không thích hợp với gia đình, nhìn anh xem sau khi lyhôn, đúng là như cá gặp nước, thường xuyên cùng những người đàn bà khácra ngoài hò hẹn. . . . . ." Phương Phương cầm lấy quyển Menu trọc trọcvào người cô, cô cau mày. "Cậu làm sao thế?"
Phương Phương nhìn ra phía bên ngoài quầy bĩu môi, Từ Lỵ Hoan quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thì té từ trên ghế xuống.
"Chào, gần đây em vẫn tốt chứ?." Lê Thượng Thần nhẹ giọng chào hỏi, anh ăn mặc rất đơn giản, bên ngoài mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng làm từ vảika-ki kết hợp với quần dài, trên sống mũi đeo một đôi kính, gọng kính có viền bạc, nhìn anh trông rất phong độ không giống với một người nổitiếng phong lưu trong giới văn nghệ, anh giống như là những người họcgiả trẻ tuổi vậy.
Năm năm, thế nhưng anh một chút thay đổi cũngkhông có, Từ Lỵ Hoan có chút oán hận mà nghĩ, khóe mắt cô cũng đã xuấthiện nhiều nếp nhăn.
Anh tới đây làm gì? Anh sao lại biết cô ởchỗ này? anh không phải đã nghe thấy những gì cô và Phương Phương nóichứ? Nhưng vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mua-vo-truoc/132787/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.