Nhưng rồi đến mùa hè năm Lâm Ái Hạnh học lớp mười, Lục Cảnh Nghi học lớp mười một. Vì là kì nghỉ hè nên Lục Cảnh Nghi không hề đến trường, trái lại Lâm Ái Hạnh ở lại kí túc xá chứ không trở về nhà. Lục Cảnh Nghi không hề hay biết lần cuối cùng mình được nhìn thấy cô cho mèo con nhỏ ăn là khi nào nữa, không còn cơ hội nữa, chẳng còn mèo con nhỏ cứ đến giờ lại đến khu vườn sau trường tìm Lâm Ái Hạnh, cũng chẳng còn một Lâm Ái Hạnh luôn để dành thức ăn cho mèo nhỏ, Lục Cảnh Nghi cũng không còn được nghe cô trải lòng.
Nghe nói vào một buổi tối ở Hải Quỳnh, trời đột ngột có bão, gió rất mạnh, mấy cành cây trên đường phố cũng không còn trụ nổi mà ngã xuống ngang đường, phố sá trong thành phố cũng trở nên tắc nghẽn, mưa to như không muốn ngừng lại, những người đi đường thì càng vội vã hơn muốn nhanh chóng trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, con đường trước trường học có vẻ thông thoáng hơn, đài báo giao thông cũng nhanh chóng khuyên người dân nên đi vào con đường này. Quả thật con đường rộng rãi hơn so với những con đường khác, dường như vì thế mà ai nấy đều cố gắng đi nhanh hơn trước khi nó trở nên chật cứng vì người. Chẳng biết đã có chuyện gì sau đó, sáng sớm hôm sau, người ta tìm thấy xác của một chú mèo con nhỏ đã chết cứng trên đường trước cổng trường, có lẽ nó đã bị tông lúc tối hôm qua, mưa to như vậy, nước dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mot-lan-buoc-ve-phia-anh/2886906/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.