Không ngờ con hổ trắng sau khi phủ phục nghe ngóng một hồi thì lại đứng dậy, xoay người nhìn Triển Chiêu, cũng không để ý con hổ con mà nhảy vào trong rừng cây ven đường đi thẳng.
Hai người đều cảm thấy kinh ngạc, Bách Lý Tuyệt Diễm càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu nổi, nhìn Triển Chiêu, vừa định hỏi, đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến từ ngã rẽ phía trước. Bách Lý Tuyệt Diễm trong lòng căng thẳng, nghiêng tai lắng nghe, lại nghe thấy trong đó có thanh âm của Bách Lý Kinh Nhiên, không khỏi vui mừng nói: “Là đám người Nhiên Nhi!” Nói xong, đỡ lấy Triển Chiêu, bước nhanh đến.
Mới đi được vài bước, đã thấy một đám người từ ngã rẽ đi tới, đi phía trước là Bách Lý Kinh Nhiên và Mạc Phong, phía sau là đội kiếm sĩ hộ vệ trong trang của Bách Lý gia.
“Cha –” Bách Lý Kinh Nhiên vừa trông thấy Bách Lý Tuyệt Diễm, lập tức hưng phấn nhảy xuống lưng ngựa, vọt tới ôm lấy cổ Bách Lý Tuyệt Diễm.
Vừa ôm, liền khiến hai người đều kêu lên đau đớn.
Bách Lý Tuyệt Diễm là do bị hắn ôm nên tác động đến vết thương sau lưng, mà đồng thời cũng nghe được tiếng kêu đau đớn của Bách Lý Kinh Nhiên, Bách Lý Tuyệt Diễm không khỏi đẩy nhi tử ra, nhíu mày hỏi: “Gặp phải mai phục sao? Bị thương ở đâu rồi?”
Vừa nói, vừa quan sát Bách Lý Kinh Nhiên trên dưới một lượt, quả nhiên thấy trên cánh tay phải của hắn có buộc qua loa một băng vải, phía trên còn đọng vết máu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-tam-quy-ha-do/3152077/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.