Đột nhiên, một thanh âm khác thường vang lên lôi kéo sự chú ý của hai người, hai người nhìn nhau, đều thấy được thần sắc phòng bị trong mắt đối phương.
Một tay Triển Chiêu nắm lấy Cự Khuyết bên cạnh, lách tới cửa động để che lại thân hình của mình. Lúc này thanh âm đó lại tiến gần hơn một chút, tựa hồ như có vật gì đó đang bị kéo lê trên mặt đất, Triển Chiêu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này, chỉ cần không phải đám thích khách kia thì sao cũng được.
“Ngao ngao–” Theo sau đó tựa hồ là tiếng gầm trầm thấp của một con thú nhỏ, Triển Chiêu lén nhìn ra ngoài động, liếc mắt một cái, liền nhịn không được bật cười, ở cửa sơn động, đang nửa nằm nửa ngồi tự thở dốc, là con hổ trắng nhỏ lúc này đã cứu y và được y cứu, bên cạnh nó là một con thỏ rừng, con thỏ rừng vừa dài vừa rộng, to cũng gần bằng nửa con hổ trắng con, hèn gì nó lại tha đi cật lực như vậy.
“Ngao…” Con hổ trắng con kia vừa thấy Triển Chiêu, lập tức vui vẻ chạy tới, vây quanh Triển Chiêu vừa búng vừa nhảy.
Triển Chiêu mỉm cười, xoay người lại ôm nó, nhưng động vào vết thương, nhịn không được đau đến chau mày.
Con hổ trắng con cũng rất hiểu ý người, cong người lại đi tha con thỏ rừng, Triển Chiêu mỉm cười tiến lên, vỗ vỗ đầu nó, cúi người cầm con thỏ rừng lên, mang theo con hổ trắng con vào động.
Bách Lý Tuyệt Diễm tựa trên vách đá, vừa thấy con hổ trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-tam-quy-ha-do/3152076/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.