Tứ đại giáo úy nhìn Bạch Ngọc Đường cười gằn, đẩy Mã Hán ra phía trước mặt, Mã Hán giải thích: "Cái này.... Bạch thiếu hiệp, đúng là..... Được rồi, là bởi vì cảm giác từ bọn trẻ. Cảm giác khi nhìn thấy bọn trẻ đầu tiên không khác mấy so với gặp ngài đâu, hơn nữa ngài lại bình thường ra vào câu lan viện (là nơi trà hát ca múa, nhưng đó là bề nổi, bề chìm là... tự hiểu),cho nên chúng ta mới cho rằng....."
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp nói gì, hai cậu bé con đã cùng nhau kêu to lên: "Chúng ta mới không giống hắn nha...."
Nam hài mang đai lưng màu đỏ nói: "Ta là Triển Kiểu Nguyệt, đây là đệ đệ Triển Ngai Tuyết của ta. Bọn ta năm nay hai tuổi rồi." (Hai tuổi??? Thần đồng hay sao vậy??? Y chang đám nhóc bên Nhật tẫn)
Triển Ngai Tuyết lắc đầu, nói: "Kiểu, ngươi nói sai rồi, rõ ràng ta mới là ca ca nha."
"Cái gì chứ, ta là ca ca."
"Ta là...."
"Ta là...."
Nhìn hai khuôn mặt giống nhau tranh chấp chưa xong, Bạch Ngọc Đường đau đầu ngăn bọn trẻ lại, hỏi: "Hai đứa còn chưa có nói tên của cha hai đứa, lẽ nào mấy đứa đã quên rồi?"
"Mới không có đâu, cha của chúng ta là Khai Phong phủ Triển Chiêu......" Hai hài tử mang vẻ mặt tự hào cùng nhau reo lên.
Triển Chiêu, cái tên quen thuộc tựa như một cơn sét đột ngột giữa trời quang đánh vào ngực Bạch Ngọc Đường. "Thì ra là thế, người ta đã kết hôn rồi nha. Thảo nào lần này vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ Triển Chiêu hình như khác so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-nam-nhan-bat-phoi/884187/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.