Triển Chiêu gỡ tay của hắn, “Vậy ngươi buông ra, ta bồi đại nhân đi.” 
“Không được!” Bạch Ngọc Đường mở mắt, ôm chặt hơn, ăn vạ không dậy ~~ 
‘Bạch Ngọc Đường!” 
Ngay cả họ tên cũng mang ra gọi mình ~ nhất định là giận ~ Bạch Ngọc Đường ai oán bò dậy, “Mèo con, ngươi để Bạch gia rảnh rỗi một ngày cũng không được a. Ban ngày thì bảo vệ Bao đại nhân, khi về trừ giặt tã chính là dụ dỗ thằng quỷ nhỏ kia ~” oán trách thì cứ oán, hắn vẫn là dưới ánh mắt trừng to của Triển Chiêu đứng dậy mặc y phục, vừa mập mờ nhìn Triển Chiêu một cái, “Buổi tối còn phải ra sức như thế ~~” 
Mặt Triển Chiêu đột ngột đỏ lên, hung hắng liếc hắn ~ Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhào tới đè y lên giường, nhanh chóng hôn lên mặt y một cái ~ Triển Chiêu đang mặc y phục không phòng bị, đợi lúc y kịp phản ứng lau nước miếng trên mặt rồi, Bạch Ngọc Đường đã hài lòng ra cửa! 
Lúc hắn còn cứ toàn chọc mình giận, vừa đi làm cảm thấy buồn ~ 
Triển Chiêu vừa luyện kiếm vừa nghĩ lung tung ~ chắc là do mình có tật ở không liền nghĩ bậy, đại nhân lúc quay về nói với ngài, sớm phục chức, theo đại nhân phá án, bảo vệ đi. 
Lại nói cơ thể mình đã phục hồi tốt lắm rồi, mấy ngày trước lúc hoạt động cảm giác còn chảy chút máu, làm dơ y phục. Bất quá lần tắm gần nhất vô cùng sạch sẽ, hình như hết rồi ~ Công Tôn tiên sinh từng nói qua như vậy là hoàn toàn tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-mieu-dai-nhan-sinh-tu-ky/755200/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.