Tóc Triển Chiêu bị mồ hôi ướt thành một đoàn, ánh mắt mơ hồ ~ đau đớn càng lúc càng nhiều hơn, đển bấy giờ gần như không còn khoảng cách, mỗi khi mơ màng buồn ngủ cũng không ngủ được ~ ý thức của y căn bản là không có, chung quanh cái gì cũng không cảm nhận được, đều mơ mơ màng màng ~ nơi nào cũng không rõ, người nào ở bên cạnh cũng không buồn nghĩ ~ dùng tay gắt gao nắm vạt áo, thiếu chút nữa rên rỉ ra ngoài ~ Triệu Trinh ôm y đổi tư thể cho y thoải mái một chút, xoa xoa sau lưng y trấn an, thử dò xét kêu, “Triển hộ vệ, Triển hộ vệ?” Triển Chiêu mờ mịt không rõ ~ Triệu Trinh thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay ra xoa xoa khuôn mặt đầy mồ hôi của Triển Chiêu, “Triển Chiêu ~ con mèo nhỏ của Trẫm ~” Hắn lẩm bẩm, đưa tay ra xoa cái bụng nhô lên của Triển Chiêu, “Nhỏ hơn các phi tử của trẫm nhiều ~ mới có một chút như vậy” Hắn nhớ lại những viên cầu thật to kia ~ mình đều sờ qua cả rồi, đáng tiếc ~ không có long tử ~ đều toàn là nữ tử ~ không biết trong bụng y là gì? Nhưng … đứa bé này là của Bạch Ngọc Đường sao!? Hắn lắc Triển Chiêu một cái, “Hài tử… là của Bạch Ngọc Đường ư?” Ý thức của Triển Chiêu đang đối đầu cùng đau đớn và sợ hãi cơ bản không thể trao đổi với ngoại giới ~ đang hoảng hốt có thanh âm lẩm bẩm bên tai y, y phiền loạn lắc đầu muốn tránh né ~ ở dưới thật đau, có gì đó đang chui xuống ~ thân thể như muốn tê liệt ~ Triệu Trinh cao hứng, hỏi tiếp, “Không phải? Hay là chưa biết ~~ Trẩm hiểu.” Hắn muốn lừa người dối mình, có lẽ không biết đi. Thể thiếp nhẹ nhàng đặt chân Triển Chiêu nằm ngang, cả nệm mềm sau lưng mình cũng cầm lấy cho y dựa ~ trong đầu suy nghĩ những chuyện khác, nghe nói tên kia gọi, cái gì, Trương Lão Thực, trẫm phải đi hỏi gã một chút ~ xem tư chất thân thể Triển hộ vệ có được hay không, sau này còn có thể sinh mấy? Đang nghĩ tới chỗ kích động ~ xe ngựa đang vững vàng chạy tới đột nhiên dừng, Bạch Ngọc Đường vén rèm chui vào ~ Thấy Triệu Trinh cư nhiên ôm người Triển Chiêu ~ sắc mặt của hắn không tốt ~ một thanh kéo qua cánh tay Triển Chiêu, “Mèo con, lại đây!” (Về với trượng phu nè!!!) Giọng của hắn rất lớn, Triển Chiêu đang trong cơn đau nhức lại nghe thấy, đôi tay đã cứng ngắc theo động tác của Bạch Ngọc Đường ~ khoác lên cổ hắn, Bạch Ngọc Đường bế y xuống xe ~~ Triệu Trinh có hơi bất đắc dĩ, những vẫn mau mau rời khỏi kiệu, tiểu huyện nha vì hắn tới đây đã vội thành một đoàn ~ khắp nơi đều toàn là binh sĩ đi đi tới tới ~~ “Tìm căn phòng sạch sẽ! Mau đưa trẫm đi!” Thấy hoàng thượng vội vàng xuống kiệu ~ biết chuyện rất khẩn cấp ~ Huyện lệnh đang bò lổm ngổm trên đất nhanh chóng bò dậy, lon ton chạy trước dẫn đường ~ vừa chạy vừa cong eo chỉ đường cho Hoàng thượng ~~ Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vào cửa, Công Tôn tiên sinh xách hòm thuốc đuổi theo ~ Lô Phương cùng Mẫn Tú Tú, tam thử khác cũng vẹt thủ vệ ra mà vào ~ Bao Chửng phân phó xong chuyện ở ngoài, cũng mang theo bốn cột trụ vội bỏng đít vào nội đường ~~ Từ xa đã nghe thấy tiếng la của Mẫn Tú Tú ~ “Khăn sạch, nước nóng! Nhanh lên!” Bao Chửng nhìn vào, thấy trong cửa bận rộn một đoàn, Bạch Ngọc Đường ngồi ở mép giường, Triển Chiêu nằm tựa lên người hắn, Công Tôn tiên sinh cùng Lô đại tẩu đang loạn chuyển xung quanh Triển Chiêu ~~ vội vã ngăn lại bốn cây cột đang muốn vào trong, “Đừng vào làm loạn, ra cửa canh chừng.” “Rõ ~” Bao Chửng nhìn bọn họ có vẻ không cam lòng ~ thở dài ~ ghé đầu nhìn, Triệu Trinh cư nhiên cũng ở trong đấy!? = = Lô đại tẩu gào một hơi, Triệu Trinh đứng ở cuối giường liền gọi với theo, “Mau, mau!” Người bên ngoài chờ phục vụ cũng hò hét chạy loạn tìm đồ ~ Bao Chửng nhìn Huyện lệnh kia đầu đầy mồ hôi nhỏ xuống cổ ~ sắc mặt đó cũng không kém Triển Chiêu là mấy đâu ~~ Đưa mắt nhìn tình hình bên trong phòng, Bạch Ngọc Đường bên kia kéo kéo bình phong chặn lại mép giường ~ cách ly chặt chẽ với bên ngoài ~ Công Tôn vội vàng vừa ngẩng lên, thấy Triệu Trinh lo lắng, vội hướng ra ngoài phòng nháy mắt ra dấu ~ Bao Chửng lặng lẽ vào cửa, “Hoàng thượng, ngài nên ra ngoài chờ đi. Đường đường một thiên tử hoàng triêu, sao có thể khuất tôn ở lại nơi sinh đẻ!” Triệu Trinh đặt mông ngồi lên băng nghe, liếc mắt nhìn vào bình phong, “Không sao hết.” Bao Chửng thấy hắn nói không đầu không đuôi, không biết làm gì hơn là ngồi cùng ~ người hầu bên cạnh cung kính quạt cho Triệu Trinh ~~ Ngoài cửa phòng lại thêm một người lảo đảo bước vào, “Tôn nhi của ta ~ sao rồi ~” Giang Trữ vừa vào cửa hơi ngẩn ra, hướng Hoàng thượng cùng Bao Chửng thi lễ liền quay vào trong bình phong ~~ “Mẹ ~~” Bạch Ngọc Đường ngồi ở mép giường, tay bị Triển Chiêu siết chặt ~ gấp rút tới hai mắt bốc lửa ~~ Đại tẩu ở bên cạnh hạ thủ, lấy khăn lông lau tay ~~ cởi bỏ quần của Triển Chiêu, trên người chỉ đáp một miếng chăn mỏng ~ Công Tôn Sách kiểm tra phía dưới của y ~ ||||- – “Tiên sinh, Triển Chiêu y sao rồi?” Công Tôn lắc đầu, thở dài ~~ Bạch Ngọc Đường với Giang Trữ cũng sốt ruột, “Ai, ngài lắc đầu là ý gì!?” “Sinh không tốt ~ hài tử vẫn chưa chui xuống, Triển hộ vệ lại không chút khí lực nào ~ lại nói tình hinh bây giờ đặc biệt, tôi cũng không chắc. Ai!” “Ngài đừng ai nữa! Triển Chiêu bây giờ đều dựa vào ngài đó!” Bạch Ngọc Đường ngồi bật dậy. Giang Trữ nhìn khuôn mặt trắng bệch vì đau của Triển Chiêu, đặt quải trượng xuống, “Triển Chiêu, con làm theo lời lão bà ta ~ chúng ta thử lại lần nữa!” Cách nói của bà cũng vội như tính tình Bạch Ngọc Đường ~ nhưng lại có sức mạnh khiến người ta tin theo ~ Triển Chiêu cắn môi gật đầu, dưới lực nâng đỡ của Bạch Ngọc Đường nâng người dậy ~~ “Oa nhi, con lấy khăn long nhét vào miệng nó!” Triển Chiêu hít sâu một hơi, Bạch Ngọc Đường nhét khăn vào miệng cho y cắn ~~ “Tốt! Tách chân ra! Trên người không cần động, mông nhấc lên ~~ dùng sức a! Dùng sức xuống dưới!” “Quá ngắn! Thêm một hơi nữa ~ sức dài ra, đừng lỏng khí ~!!!” Triển Chiêu đấu tranh dùng hết sức lực có được, xương tay siết tới trắng bệch, vì dùng sức khiến cả người run rảy, cố gắng cử động trên giường ~ Bạch Ngọc Đường vội ngăn y lại, ở bên tai y cổ vũ, “Thêm sức đi Mèo con!” “Được rồi, lúc không đau thì vội lấy hơi nghỉ một chút ~ đừng động! Chờ khi nào thấy đau thì dùng hết sức toàn thân! Nghe được không? Con chịu tội lâu như vậy chỉ chờ lúc này thôi, kiểu gì cũng phải qua!” Giang Trữ chỉ huy ~ lặng lẽ hỏi, “Tiên sinh, đầu đứa bé ra sao?” Công Tôn hạ giọng nói, “Dùng đầu ngón tay có thể nhìn thấy tóc, nhưng không thấy động ~ xương hông nam tử hẹp, lại không có sinh đạo bình thường, làm sao có thể sinh được. Cũng may nhờ chưa đủ tháng, nhìn so với hài tử bình thường, có thể sẽ còn cơ hội ~~” “Ừ!” Giang Trữ khổ sở đưa mắt nhìn Triển Chiêu, “Lại đau sao! Triển Chiêu mau dùng sức! Dùng một hơi đừng nghỉ, tốt! Chính là như thế! Thở ra một hớp nữa!” Triển Chiêu nín tới mức đỏ bừng mặt mũi, tay Bạch Ngọc Đường nắm lấy run rảy không ngừng ~ chỗ nào còn sức chứ, hô hấp để bảo toàn sức lực không đấu lại được đau đớn ~ ngã phịch xuống giường, trong đôi mắt chỉ có tức giận ~ Bạch Ngọc Đường bị dọa sợ, “Triển Chiêu! Ngươi tỉnh tỉnh ~ đừng như vậy ~” Mấy người dán lên, gọi hồi lâu, Triển Chiêu mới hơi tỉnh lại mở mắt, khẩn cầu nhìn Công Tôn, “Không được ~~ không có chỗ ra ~ tiên sinh, ngài… ngài dùng dao, dùng dao từ trên bụng…” Ánh mắt Công Tôn cũng đỏ, lắc đầu ~ dao nhỏ đặt trên bàn, đuốc cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, đây cũng chỉ là tính toán vạn nhất, nhưng nếu phải mổ bụng, sẽ lấy tính mạng của y! Triển Chiêu trợn to mắt nhìn ông, nước mắt từ khóe chảy xuống, “Tiên sinh ~ đừng nghĩ nữa ~ nhanh lên ~ bằng không tôi sẽ không chịu nổi ~~” Bạch Ngọc Đường phát ngốc nửa ngày mới hiểu được ý của y ~ lui ra sau một bước, có chút mờ mịt ~ Giang Trữ đỡ tay của hắn, hắn mới đứng vững bước chân ~ đại tẩu đã sớm khóc, bước tới hạ giọng nói, “Hài tử đã tới nơi, chỉ là cứ ở đó không ra được ~ nếu trễ, chỉ sợ giữ không được! Nhưng bây giờ mở bụng, e cả Triển Chiêu cũng không chống đỡ được đâu ~” Cô chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã hống lên, “Ta không cần! Hài tử ta không cần!!!” Hắn lắc lắc đại tẩu, sau đó níu lấy Công Tôn, chỉ Triển Chiêu, “Nhanh lên!! Mau cứu y! Nhanh cứu y a!!!” Chát! Mặt hắn bị một cái tát vang dội! Giang Trữ phẫn nộ quát, “Con nói bậy gì thế!? Không cần? Con nói không cần là không cần được chắc!? Hài tử sớm muộn gì cũng sẽ ra, không ra là một thây hai mệnh, Triển Chiêu cũng không giữ được!” Bạch Ngọc Đường lạnh cả tay chân ~~ khóc không ra nước mắt ~~ “Oa nhi, con bĩnh tĩnh một chút! Bây giờ còn chưa tới mức đó!” Giang Trữ an ủi hắn, tâm lại càng lúc càng nặng nề ~ Trong phòng một mảnh trầm lặng ~ Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu ~ muốn mở miệng ~ có gì đó theo gò má chảy xuống, nhỏ lên mặt Triển Chiêu, lên cổ, nóng nóng ~ Ngực Triển Chiêu phập phồng, tiếng la điên quồng của Bạch Ngọc Đường lần lượt vang vào trong lòng y ~ đem mặt chôn vào ngực hắn, tâm Bạch Ngọc Đường cũng nhạy loạn theo y ~ tâm như đánh trống ~ Triệu Trinh với Bao Chửng ngoài bình phong cũng ngây dại, lúc phản ứng kịp cũng muốn vào trong ~ Đột nhiên nghe giọng nói yếu ớt của Triển Chiêu, “Cho, cho tôi ít đồ ăn ~” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu đột nhiên có sức lực, dùng tay áo lau mặt, “Ngươi ~ ngươi muốn ăn!?” Triệu Trinh đã chạy tới cửa, “Mau lấy đồ ăn! Nhanh! Có gì lấy đó!” Vừa dứt lời, ngoài cửa đã loạn một bày ~ không tới mấy giây các loại đồ ăn đã bày đầy bên trong ~ Bạch Ngọc Đường cầm lấy mấy miếng điểm tâm, đỡ cổ Triển Chiêu cho y ăn ~ Triển Chiêu dùng tay của hắn, tranh thủ lúc không đau liều mạng nuốt vào bụng ~ mặc dù hương vị căn bản là nhạt nhẽo, nhưng y vẫn cưỡng bách mình cố gắng nuốt xuống ~~ “Nuốt chậm một chút, đừng nghẹn.” Giang Trữ thấy y đột ngột có chút tinh thần, mừng rỡ mang nước tới ~ Bạch Ngọc Đường nhận nước đút vào trong miệng Triển Chiêu, phân nửa chảy ra ngoài khóe miệng ~ Bạch Ngọc Đường vừa luống cuống lau vừa tiếp tục đút y uống ~~ “Bắt đâu ~ a, đau ~~” Triển Chiêu đẩy tay hắn ra, hai tay nắm lấy chăn dưới người, thân thể dính sát giường, chỉ giơ cái mông lên ~ y há to miệng, liều mạng hít thở, nín!” Bạch Ngọc Đường thấy hàm răng y ngửa lên cũng cắn chặt, gân xanh trên cổ nổi lên, môi cũng bị cắn rách ~ thậm chí có thể nghe thấy tiếng rên rỉ không thể nén lại của y ~ Nhớ tới Triển Chiêu trước kia bị thương nặng hơn cũng không thấy y la hét, đều chịu đựng qua ~ bây giờ lại không nhịn được, hắn thật đau lòng! Hận không thể cho y hết sức lực của mình, chứ không phải như lúc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn y liều mạng giãy! Một hơi vừa hết, Triển Chiêu lại hít vào một hơi ngắn ~ giống như cá muốn nhảy ra khỏi nước ~ một hồi chìm xuống ~ một hồi ngoi lên ~ Ta không cần hài tử! Ta không cần hài tử! Ta không cần hài tử! Mau cứu y! Mau cứu y! Mau cứu y! Trong đầu chỉ còn lại tiếng la hét của Bạch Ngọc Đường ~ Triển Chiêu cảm giác bản thân giống như cái trống rỗng, sắp rách ra rồi, cả người ra sức theo kinh nghiệm mới có ~ dùng hết sức lực cả đời!!! Y nhắm mắt lại, một hơi cắn chặt răng ~~ Ta sẽ! Cho hài tử ra ngoài!!! “Tốt quá! Đúng là vậy đó! Lại dùng sức!” Thanh âm của Giang Trử bay tới ~ “Thấy đầu rồi, sắp ra!!!” Đại tẩu cũng quát lên ~~ “Lô phu nhân, mau giúp một tay ~~ tôi giữ được cổ hài tử rồi ~~” !!! Tay Bạch Ngọc Đường vô thức xoa mặt Triển Chiêu ~ mắt chặt chẽ đắt lên mặt mũi vặn vẹo của Triển Chiêu ~ tim đập thình thịch không kiểm soát được muốn văng ra khỏi lồng ngực ~ “Mèo con, chịu đừgn! Được rồi, sắp được rồi!” Triển Chiêu không đáp, gò má vẫn phồng lên ~ nín tới mức sắp tím cả ~~ | Cuối cùng, tai Bạch Ngọc Đường nghe được một tiếng “phụt” nhỏ ~~ “Là cháu trai! Đúng là cháu của ta a! Mau cho ta xem một chút ~” Thanh âm Giang Trữ run rảy ~~ “Không cần dùng sức nữa rồi ~ Triển Chiêu mau nằm xuống!” Triển Chiêu nhất thời giống quả bóng xì hơi ~ nằm phịch xuống giường ~ “Triển Chiêu, Triển Chiêu!” Đầu Bạch Ngọc Đường oành một tiếng, nhào tới kêu to ~ tay của hắn run run thả xuống mũi Triển Chiêu, run lợi hại ~ mặc dù gần như tê liệt, nhưng vẫn cảm giác được có hơi thở thổi tới ngón tay ~ khẩn trương nhìn lại, trên khuôn mặt xám tro của Triển Chiêu, chỉ có lông mi nhẹ nhàng rung động ~ lông mi động, động là tốt rồi ~~ Bạch Ngọc Đường bấy giờ mới cảm giác người mình có một tia nhiệt khí, sống lại rồi ~ một cánh tay dời lên vai Triển Chiêu, tay ôm cổ Triển Chiêu mặt dán lên mặt y ~ khàn khàn gọi, “Được rồi, đừng ngủ, hù chết người a!” “Oa ~~ oa ~~ oa” Thanh âm sắc bén vang dội giống tiếng ếch vang lên ~ nửa chừng còn sặc một cái, theo đó là tiếng khóc lớn hơn ~ Lông mi Triển Chiêu run một cái, nhưng vẫn không tỉnh ~ Bạch Ngọc Đường dùng sức hôn lên mặt y một cái, dùng khăn lau bên cạnh cẩn thận lau mồ hôi ướt trên trán cùng mặt y ~~ “Tiên sinh, y không sao chứ!? Sao lại gọi không dậy!” Bạch Ngọc Đường lo lắng hỏi ~ “Mệt mỏi quá độ, ở dưới xuất huyết cũng nhiều ~ chỉ mệt lả đi thôi, ngươi yên tâm, mạng này có thể cứu lại!” Vốn là mình cũng có thể nhìn ra ~ lúc này cũng không dám tin bản thân ~ ngược lại còn vội vã hỏi ta a ~ xem ra quan tâm quá liền loạn ~ Công Tôn tiên sinh lắc đầu, mỉm cười nhận đồ đại tẩu đưa, mau tay mau chân xử lý bên dưới ~ “Hơi rách ~ cũng may thân thể người tập võ tráng kiện, mấy ngày sau sẽ khôi phục!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, an ủi mình đồng thời cũng an ủi Triển Chiêu đang hôn mê nói, “Không sao. Ta cũng biết sẽ vô sự!” “Oa nhi! Mau tới xem con trai con!” Giang Trữ bà bà mặt mày vui vẻ bước tới ~ hướng trước mắt Bạch Ngọc Đường để xuống, tay Bạch Ngọc Đường còn ôm Triển Chiêu, nên quay đầu lại nhìn, A!? Trong tấm vải được bọc thành cục, có một vật nhỏ máu thịt mơ hồ ~ trên người đầy những thứ dơ dơ bẩn bẩn ~ miễn cưỡng có thể nhìn thấy da đỏ ~ đỉnh đầu lộ ra, mặt không nhìn rõ, mặt mày cau lại đột nhiên mở ra con mắt ~ chớp chớp ~ một con mắt kia còn chưa mở ra được ~ tay còn nhét vào trong miệng ~~ Nhìn bộ dáng giống khỉ ~ ấn tượng đầu tiên của Bạch Ngọc Đường hết sức bất hảo, cái thứ nhỏ nhỏ bẩn bẩn này để lên tay mình cũng không sợ! “Sao mà xấu thế!” Hắn bật thốt lên ~ có lẽ giọng hơi to, vật nhỏ kia như bị giật mình duỗi chân ra, A ~~ oa oa thanh âm vang dội lại vang lên trong phòng ~ Giang Trữ liếc hắn một cái, “Còn thiếu hai tháng đây! Dĩ nhiên nhỏ rồi! Trổ mã không tốt, tay chân đủ hết là được rồi! Lớn thêm mấy tháng nhất định là oa nhi xinh đẹp ~ đi sang một bên dụ dỗ, “Ai da, người nhỏ giọng cũng không nhỏ nha ~~” Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Triệu Trinh ở sau bình phong nghe ngứa ngáy trong lòng ~ hận không thể vào xem Triển Chiêu một chút, xem xem vật nhỏ trong tay lão bà tử kia ôm trông thế nào!? Không chừng bộ dáng giống mình cũng nên ~ = =|||| Nhìn dáng vẻ hoàng thượng hận không thể chui đầu vào sau bình phong ~ trán Bao Chửng nổi lên một hàng hắc tuyến ~ “Hoàng thượng, hoàng thượng…” Thân tín theo sát Triệu Trinh rất đúng lúc chạy vào, báo cáo với Triệu Trinh, “Thái hậu phái người tới, giục Hoàng thượng nhanh chóng hồi cung!” “Cái gì!?” Triệu Trinh còn chưa tỉnh lại, “Thái hậu làm sao biết trẫm ở nơi này!?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]