“Vậy bây giờ làm sao đây đại tẩu! Tẩu mau nghĩ cách a! Chúng ta còn phải mau rời khỏi chỗ này nữa!”
Bạch Ngọc Đường lòng như lửa đốt ~ nhìn Triển Chiêu vì đau mà giãy dụa, mười ngón tay cũng bấu vào bắp vai hắn ~~
“Thả đệ ấy ra, để tẩu xem trước xem có phải hài tử muốn ra hay không, chúng ta phải xem tình hình của đệ ấy rồi mới tính tiếp!”
Bạch Ngọc Đường vội đặt Triển Chiêu nằm ngang trên đất, Mẫn Tú Tú kéo ra đai lưng của Triển Chiêu, mau chóng muốn kéo quần y xuống ~ kéo không ra ~ tay Triển Chiêu theo bản năng đè lên hai bên eo không thả ~~
“Khụ, khụ!” Lô Phương ho khan hai tiếng ~ ||| – –
Bạch Ngọc Đường nhìn đại ca sắc mặt mất tự nhiên, lại nhìn Triển Chiêu mặt mũi đỏ bừng, sau đó nhìn đại tẩu ngơ ngẩn, không thể làm gì hơn là cản trước mặt Triển Chiêu, “Đại tẩu, để đệ làm cho.”
Thấy Bạch Ngọc Đường lẹ tay lẹ chân tháo ra xiêm y của Triển Chiêu, đám người Lô Phương tự động đứng dạt sang bên ~ nhìn trời ~ liếc tứ lung tung chung quanh, lâu lâu không nhịn được mà quay đầu lại liếc một cái ~ rốt cuộc sinh hay không a, gấp chết người ta ~
Bạch Ngọc Đường kéo quần Triển Chiêu ra ~ theo bản năng xoa xoa phần bụng tròn của y trước đã, kéo xuống thêm một chút nữa ~ tay Triển Chiêu đột nhiên siết chặt tay hắn ~ Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, mắt đột nhiên không biết nhìn nơi nào ~ || – –
Mấy người vây ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-mieu-dai-nhan-sinh-tu-ky/755193/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.