Cái gì mà…
Lửa gần rơm ~~ trong đầu hắn nhảy ra cái câu này, không, phải kịch liệt hơn ~~ đơn giản là cháy cả cánh đồng luôn ~
Ta ~ cái này~~
Có chút há mồm đơ lưỡi, theo bản năng nhìn Triển Chiêu còn đang ngủ say ~~ lưng xoay về phía mình, xiêm áo xốc xếch ~ a, căn bản cũng không có bao miếng y phục đắp lên trên người ~ Lộ ra một phần lớn lưng sau, trong tay chỉ nắm một góc mền thật mỏng đắp trên bụng phúc ~ xuống chút nữa, quần đã sớm cuộn lện, còn bị xé rách một bên ~ bắp chân thon dài hướng vào bên trong cong lại, hơn nửa bị lộ ra bên ngoài ~ bên trên còn mấy dấu vết khả nghi ~
Không cần nhìn kỹ Bạch Ngọc Đường cũng biết đó rõ ràng là dấu ngón tay ~ Ta, tối qua ~ dùng sức tới vậy sao!?
Trong đầu thoáng qua mấy đoạn hình ảnh giống đèn kéo quân ~ mèo này ~ đúng rồi, y lại cầu xin ta ~
Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu chịu thua hắn đây!
Khóe miệng nhếch lên ~ có cổ xung động muốn kéo ra đống mền cản trở kia để nhìn một tẹo, chờ chút ~ không đúng ~ Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy kỳ lạ ~ tối qua là do trúng thuốc nên mới làm ra chuyện hoang đường đó, thế nào lúc này còn…
Sờ cằm nghĩ miên man ~ Triển Chiêu bên cạnh giật giật, hắn lập tức khẩn trương!
Cũng may, Triển Chiêu chẳng qua chỉ lật người, không có tỉnh.
Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm ~ nghĩ tới tới lui lui, ai, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-mieu-dai-nhan-sinh-tu-ky/755187/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.