Mèo này nhìn qua một bộ chánh nhân quân tử, sao lại có loại đức hạnh này 
~~ 
Uổng phí Ngũ gia ta…. 
Ta với hắn… 
!? 
!?!?!? 
Không đúng, ta không phải vẫn luôn khổ não vì chuyện này sao, nếu không phải hài tử của ta thì mọi sự đại cát còn gì!? Ta hết chuyện rồi phải vui chứ!? 
Không lẽ mình đang giận Triển Chiêu lừa mình!? 
Không, mặc dù Triển Chiêu mọi mặt đều làm mình khó chịu, nhưng tính tình mình còn hiểu rõ, không tới mức lấy chuyện mất mặt đó tới lừa mình! 
Không lẽ mình đang tức giận chuyện đứa bé kia là của người khác!? 
Không thể nào, Trương Lão Thực tám thành là nói bậy! 
… Trên đời này trừ mình ra còn ai có đủ bản lãnh chế trụ mèo kia chứ!? – – 
… ||||||||||||- – 
Hay là… 
Một ý niệm thoáng qua, nơi mềm mại trong lòng chợt bị cái gì đụng trúng! 
Hay là mình đối với y ~~ đã sớm có… tình cảm khác!? 
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường giống như bị cắn ~~ 
…. 
Đây là cái thế giới quỷ quái gì! 
Bất quá… nếu Triển Chiêu có thể mang thai ~~ thì còn gì không thể xảy ra chứ!? 
Bỏ đi, qua trước mắt lại nói! 
Cúi đầu nhìn Khốn Long Tác một chút ~ = =|| 
Lúc nên cắt không cắt được, lúc không nên cắt vừa đụng đã đứt ~~ mẹ à, Khốn Long Tác của người rốt cuộc là sao!? 
A, đúng rồi ~~ không lẽ mới nãy mình với Triển Chiêu tâm ý tương thông nên mới cắt đứt!? 
Triển Chiêu cảm giác mình đang mơ một giấc mơ kỳ quái ~~ trong mơ có một người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-mieu-dai-nhan-sinh-tu-ky/755181/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.