Tử Miêu! Ngươi còn tới tìm ta làm cái gì?! Cút ngay đi!!! “ Bạch Ngọc Đường bên ngoài nằm nghiêng hờn dỗi, chợt nghe thấy tiếng cánh cửa mở, còn tưởng là Triển Chiêu tới tìm mình chịu nhận lỗi, cũng không thèm quay đầu lại, nắm lên cái gối ném qua. Người vừa tới nhanh chóng lắc mình một cái tránh được phi đạn gối của Bạch Ngọc Đường, tiếp theo một bước chạy lên phía trước, không chút khách khí nhéo lấy đầu của của tiểu thử, mắng:”
Ngươi, tên chết tiệt! Ngươi vẫn là không chịu nhìn đúng người mà tiếp tục vứt nữa a, ngay cả đại tẩu của mình mà ngươi còn dám ném! Chán sống có phải không?!!!!”
Bạch Ngọc Đường thấy mình ném sai người còn làm cho đại tẩu mình yêu thương nhất ”
kinh sợ “, lúc này không khỏi có chút chột dạ, ngượng ngùng cười nói:”
Đại, đại tẩu?! Nguyên lai ngươi nha... ”
Khóe miệng cũng đang trong lúc lơ đễnh mà thoáng lộ chút thất vọng... Cũng may đại tẩu tựa hồ bận tâm thân thể của y hiện tại, cũng không làm khó y, chẳng qua là nhìn sang cái bụng tròn vo của Bạch Ngọc Đường, tự tiếu phi tiếu nhìn y nói:”
Sao vậy? Không phải là con mèo kia làm cho ngươi thất vọng rồi?”
Bạch Ngọc Đường bị một câu nói này đụng trúng tâm sự, quả nhiên thẹn quá thành giận, vội vàng kêu to giải thích:”
Người nào, người nào thất vọng? Người Ngũ gia không muốn nhìn thấy nhất lúc này chính là hắn. Tốt nhất hắn đừng có đến. Nếu không hắn tới một lần, Bạch gia gia đánh hắn một lần!”
Mẫn Tú Tú cố nín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-nho-nho-mieu-lang-quan/1352529/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.