”
Chiêu ca ca... huynh đã trở về rồi!!!”
Miêu Thử hai người vừa bước vào của Khai Phong phủ, một thân ảnh nhỏ bé màu xanh biếc cùng với tiếng kêu đặt biệt ngọt ngào ( Buồn nôn:-<) khiến người khác nguyện chết không từ nan ( để không phải nghe thêm lần nữa:-<) hướng đến bên Bạch Ngọc Đường. Cũng may Triển Chiêu tay mắt lanh lẹ, che lấy bụng tròn vo của Bạch Ngọc Đường, xoay người một cái liền đem y giấu ở phía sau người:”
Ngọc Đường, cẩn thận!”
Vật nhỏ màu xanh biếc kia nghe được thanh âm của hắn thì sửng sốt:”
Cái gì? Ngọc Đường?... Bạch thang viên?! Sao lại là ngươi?!!!”
Lại thấy trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh phút chốc biến thành ánh nhìn như gặp phải cừu nhân. Tốc độ thay đổi khuôn mặt có thể nói thật sự là nhất tuyệt. Đáng ghét, sao nhỏ đi lại có thể là y chứ? Hơn nữa lại còn mặc một thân áo lam nữa chứ? ( =.=bbb, Ngũ gia sao còn mặc bộ y phục cũ của Tiểu Miêu đại nhân, là không nỡ cởi ra đúng không orz…) hại ta kích động mà nhận nhầm y là Chiêu ca ca chứ! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!!! Bởi vì cái gọi là tình địch nhìn tình địch, không chết cũng tàn tật ( = = ||| ai nói thế???),Bạch Ngọc Đường như thế nào không thể nhận ra khắc tinh ngay từ nhỏ đã cùng mình tranh đấu. Mình vốn là út trong nhà, là người nhỏ tuổi nhất, vón nên được mọi người hàng vạn hàng nghìn lần sủng ái, là bảo bối được mọi người ủng trong lòng bàn tay mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-nho-nho-mieu-lang-quan/1352528/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.