Editor: Jung Tiểu Kú
“Ân a...... Triển, Triển Chiêu...... Ách...... A...... Ngươi phóng, buông! A...... Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!”
“Ngọc Đường...... Ngọc Đường...... Thực xin lỗi...... Ta yêu ngươi...... Thực xin lỗi......”
Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ hoan ái tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt.
Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là...... Vì loại người là y? Vi loại người...... Y là nam nhân a!”
Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết nhưng lại không chút nào tự biết, một đôi mắt phượng phủ đầy nước mắt cũng dần dần nhiễm một mạt sắc tàn nhẫn, âm hiểm.
“Triển Chiêu, ngươi đã không chịu yêu ta, vậy ngươi cũng đừng nghĩ muốn tái yêu người khác!”
───────── một đêm phân ngẫu nhiên quá muộn một chút─────────
Bạch Ngọc Đường từ trong thời điểm ngủ mơ tỉnh lại, trời đã muốn sáng rồi, một nửa giường ngoại sườn kia sớm lạnh, nói vậy vị miêu quan thận trọng kia sớm đã đi tuần phố, miễn cưỡng chống đỡ thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-nho-nho-mieu-lang-quan/1352485/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.