Trong hoàng cung, mọi người căn cứ vào manh mối Triệu Trăn lưu lại tìm hiểu nguồn gốc, đụng tới lão dưa gang Phúc Tuyền mai phục ẩn giấu nhiều năm. Đáng tiếc Phúc Tuyền cáo già, thừa dịp mọi người rối loạn đã trốn vô tung vô ảnh. Thật vất vả mới tìm được một manh mối, giờ lại đứt đoạn.
Triển Chiêu chống cằm than thở, quả thực vì tiểu đồ đệ xui xẻo gặp nhiều tai nạn mà tan nát cõi lòng: “Trong Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, Phúc Tuyền tuy rằng là đại tổng quản nội cung, lại không xen vào chuyện bên ngoài, trong tay ông ta cũng không có lệnh bài rời cung, nhất định vẫn đang trốn ở trong cung…”
Công Tôn cũng phát sầu, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng: “Nói như vậy, Phúc Tuyền chung quy đã sinh hoạt hơn nửa đời người ở trong cung, hiểu rõ hậu cung hơn ai hết, nếu ông ta có tâm muốn trốn, chúng ta dù có lật tung cả hoàng cung lên cũng tìm không ra. Huống chi, Hoàng thượng mất tích không phải chuyện nhỏ, hiện tại cũng không thể gióng trống khua chiêng đi điều tra…” Cố tình vào đúng lúc này, Bao đại nhân và Bàng Thống lại không có ở đây, người đáng tin cậy ở bên ngoài lại không có một ai.
Bạch Ngọc Đường lại không chút lo lắng: “Thường nói tai họa di ngàn năm, Triệu Trăn như vậy nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
Loại phát ngôn hư hư thực thực vô tâm vô phế này lập tức nhận được bốn ánh mắt căm tức từ Công Tôn và Triển Chiêu bắn tới.
Bạch Ngọc Đường sờ sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580310/quyen-7-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.