Phương Tĩnh An đối với kẻ chủ mưu sau màn tình cảm phức tạp, tuyệt không chỉ hai chữ ‘ân oán’ là có thể nói rõ được hết, nói hắn vong ân phụ nghĩa cũng được mà nói hắn bỏ tà theo chính cũng không sai, cho dù thất bại thảm hại vẫn duy trì phong độ, biết rõ đằng trước là tường cứng cũng không ngại va chạm, loại tâm tình này được gọi là — phồng má giả làm người mập.
Triệu Trăn oán thầm trong bụng, trên mặt lại lộ ra biểu tình đồng cảm, thúc giục Phương Tĩnh An nói tiếp.
Phương Tĩnh An nhớ lại: “Sau khi Tiên hoàng qua đời, người kia bắt đầu ru rú trong nhà, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Không bao lâu sau, không biết từ đâu truyền ra tin đồn gã trúng kịch độc sẽ không còn sống được lâu, tin tức vừa lan truyền đã khiến nhân tâm xao động, một số người bắt đầu kéo bè kéo cánh làm theo ý mình, nơi nơi tranh quyền đoạt lợi, nội bộ tổ chức chia năm xẻ bảy. Người kia cũng bị bức cung đoạt quyền, đã mang theo hơn mười thân tín mai danh ẩn tích, thảo dân đã mấy tháng không nghe thấy tin tức về gã, nhưng mà…” Phương Tĩnh An nhìn nhìn Lý Bách Vị: “Người kia dường như đang mưu toan kế hoạch gì đó?”
Lý Bách Vị trầm mặc không nói, thái độ kia — là cam chịu?
“Kế hoạch?” Triệu Tiểu Trăn sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ là chuyện thi hội? chỉ bằng một nhóm thư sinh trói gà không chặt mà gã cũng định thay đổi triều đại sao?” Tục ngữ nói, bách vô nhất thị dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580309/quyen-7-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.