Vì quản chế tâm tư khác nhau của các văn võ bá quan, Tiên hoàng tự ra chiêu tổn hại, phái ám vệ tới nhà các quan viên bắt cóc hài tử, rồi giấu hài tử ở trong mật đạo dưới đất. Bất ngờ mật đạo bị cháy, hơn 20 đứa nhỏ không ai trốn thoát, đều bị nhốt trong đám cháy rồi bị nướng chín thành thây khô.
Thảm kịch kinh hoàng bất ngờ như thế, Triệu Tiểu Trăn nhịn không được che miệng sửng sốt: “Hỏa hoạn thật sự là chuyện ngoài ý muốn? Hay là có người cố ý phóng hỏa?”
Bát Hiền vương ưu nhã tươi cười có chút châm chọc không rõ ràng: “Ám vệ điều tra, kết quả là ngoài ý muốn.”
Triệu Trăn tức giận vô cùng, đập bàn cái rầm: “Kết quả điều tra? Là ai điều tra? Đây là cái kết quả chó má gì?! Triệu Hằng tin? Ông ta là bị điên, bị đần hay tự lừa mình dối người? rùa đen rụt đầu không dám gánh vác trách nhiệm, chỉ biết bịt tai trộm chuông, quỷ nhát gan!” Triệu Trăn cũng không phải người dễ tính, mở miệng há miệng mắng chửi sắc bén tới cẩu huyết lâm đầu.
“Chửi hay lắm.” Bát Hiền vương đè lại Triệu Trăn tạc mao, xoa xoa đầu bé tán thưởng.
“Năm đó ta cũng nhận ra, Tiên hoàng không phải tin lời ám vệ nói mà là huynh ấy đang trốn tránh, vì trốn tránh trách nhiệm mà lừa mình dối người. Trong lúc huynh ấy hoang mang lo sợ nhất, cho dù biết rõ là chân tướng giả dối, chỉ cần có thể giảm bớt sự áy náy cùng hối hận trong lòng, huynh ấy sẽ không chút do dự mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580302/quyen-7-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.