Triệu Tiểu Trăn khoanh chân ngồi trên long ỷ, mặt bánh bao nhăn lại, mi tâm rối rắm nhíu chặt.
Vừa rồi Bàng Cát bộc phát quá kinh sợ, không thể chỉ nghe lời hắn nói một phía, cũng không thể nghi kỵ Bát Hiền vương, Triệu Trăn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra đầu mối. May mắn Triệu Trăn cả hai đời đều là người sảng khoái, so với việc ngồi một chỗ rối rắm phiền não, không bằng trực tiếp đi hỏi Bát Hiền vương, mặt đối mặt hỏi cho rõ ràng, dù sao như thế cũng dễ chịu hơn ngầm nghi kỵ lẫn nhau. Nếu là hiểu lầm cần mau chóng cởi bỏ, còn nếu không phải hiểu lầm cũng phải hỏi cho rõ ràng!
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Trăn tâm tình thoải mái sáng sủa.
Khó trách thế nhân đều nói [gần mực thì đen, gần đèn thì rạng] Bàng Cát bởi vì nghi kỵ Bát Hiền vương mà đi nhầm đường, còn mình chịu ảnh hưởng của Bàng Cát suýt nữa cũng bởi vì nghi kỵ mà lạc lối. So với việc Bát Hiền vương mưu đồ gây rối, Triệu Trăn nguyện ý tin tưởng Bát Hiền vương không có ác ý, cho dù không tin vào mắt mình cũng nên tin tưởng nhân phẩm của Bát Hiền vương, con người chung quy cũng không phải máy móc, kỹ xảo biểu diễn có tốt đến mấy cũng không thể diễn suốt mấy chục năm không lộ sơ hở.
Triệu Trăn vung tay lên: “Người đâu, thỉnh Bát hoàng thúc tiến cung.”
…………………………
Lại nói tới một bên khác.
Có những thuộc tính là khắc tinh của nhau, tựa như mèo với chuột, chó sói với cừu, chúng nó trời sinh đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580301/quyen-7-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.