Hoạt sắc sinh hương
Từ này dùng làm sao, đều không thể dùng trên người Nam hiệp võ nghệ siêu quần.
Nhưng Ngũ đại đạo diễn lật tới lật lui, chỉ bật ra được một từ này, để hình dung cảnh tượng trước mắt.
Bên ngoài se lạnh, bên trong nóng bỏng.
Cành khô cứng và đất đầy tuyết, hai hình ảnh đối lập, là đơn thuần mà thê lương.
Tóc dài và tấm lưng trần trụi, hai hình tượng, cũng là hoa mỹ mà nồng nhiệt.
Tóc đen như mực, da thịt màu mật, sau đó, là gương mặt ửng hồng, đôi mắt phân minh, ướt át lại khổ sở, mi mắt chớp chớp, khẽ run khẽ động, tựa như nhịp đập của tim anh.
Những thứ này, bọc trên nền tấm chăn tơ lụa màu xanh biển.
“Là mơ sao, Triển Chiêu.”
Sắc bén, linh xảo, đầu óc, đã lạc lối, đi mất rồi.
Chỉ còn ánh mắt và khóe miệng, nhìn rồi hỏi, khiến người bên dưới nghe, từng thớ cơ căng cứng, miệng mở ra mấy lần, lại cắn chặt không biết sao đáp lời, chỉ là đôi mắt và hàng mày, hiện ra vẻ không vui, hơn nữa còn có thần thái gấp gáp muốn thoát đi.
Tay, tìm kiếm, chậm rãi tựa như muốn cố tình dằn vặt, giữa đường, lại bị điện quang hỏa thạch ngăn cản.
Cái gì là quanh co khúc khuỷu?
Là núi non trùng điệp hay là thế núi hiểm trở?
Ngũ Kinh Hoàn chỉ biết, đó là những thứ bị bày ra nơi đây, từ cổ đến xương quai xanh rồi đến đầu vai, thẳng đến cánh tay rồi đến xương cổ tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dai-trong-dau/2355500/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.